Yêu được thì cũng bỏ được
Yêu được thì cũng bỏ được. Đã từng nắm đôi bàn tay ấy, thì hãy dũng cảm buông tay.
Này cô bé, em sinh ra là con gái đã khổ. Dần lớn lên, em nhận ra rằng, là con gái, chẳng “thật tuyệt” như người ta vẫn nói. Tạo hóa cứ phú cho những cô gái bé nhỏ như em những tâm hồn mong manh như pha lê trong suốt, đẹp lắm mà mỏng manh làm sao.
Em chập chững lớn, chập chững yêu. Một chàng trai không hoàn hảo, nhưng đối với em, anh ấy là cả một thế giới. Tình yêu ấy trôi đi phẳng lặng như mặt nước hồ thu Hà Nôi, nhẹ nhàng và man mác hư không. Mọi người nhìn vào cứ ngỡ đó là hạnh phúc, là “mong manh tơ trời” bao người thầm ngưỡng mộ. Có ai hay, một góc khuất đêm về, viên pha lê vỡ vụn, hóa thành những giọt nước mắt vô tình rơi xuống rồi tan biến giữa mông lung xa gần không biết bao nhiêu nỗi đau.
Yêu có, thương có, nhưng vô tâm hiện hữu rất nhiều, tất cả chỉ như một cái vỏ bọc hoàn hảo cho câu chuyện hoàng tử và công chúa ngày bé. Em bảo rằng em đau, em buồn, nhưng chẳng thể buông tay, bởi đã là cả một khung trời em không thể bỏ lại sau lưng mà đi về phía trước. Thế sao em lại dằn vặt bản thân với nỗi đau do chính đôi bàn tay em lựa chọn?
Con gái, tìm một người yêu mình đã khó, giữ được một người đi cùng mình suốt quãng đời còn lại khó gấp trăm vạn lần. Thế nếu đã chọn, đừng than thân trách phận, “tiên trách kỷ hậu trách nhân”, bởi chả ai chọn cho em người yêu, mà do trái tim em tự tìm lấy. Cũng đừng trách anh ta vô tình, hay trách người thứ ba vô duyên, mà hãy tự hỏi sao không phải là người khác mà lại là anh ta giữa muôn triệu con người? Nếu tim thấy đau, xin hãy buông đôi bàn tay mà em đang nắm, để cả hai đi về hướng không nhau, em đau, rồi ngày mai sẽ chẳng còn đau nữa. Sao cứ phải gồng mình, gồng cái tâm hồn bé nhỏ ấy mà níu mãi một nỗi niềm mang tên cố chấp?
Đừng đổ lỗi rằng quá yêu không thể buông tay được. Người dưng thành người thương, thì người thương cũng có thể thành người lạ. Người ta đã không cần em, cớ sao cứ phải tự cầm dao đâm vào trái tim mình? Cuộc sống này, không ai đủ sức làm tổn thương em, chỉ có em vô tình quên đi rằng mình đang tự tổn thương chính mình. Yêu được là bỏ được, nắm được hà cớ gì không thể buông?
Vì thế, “cho tim mình nghỉ mệt tí đi em…”