Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái – Chương 23- 24- 25

Chưa phân loại

Chương 23:

yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai

Sáng nay dậy 2 mắt tôi đỏ ngầu, cứ bần thần mãi ngồi trước vườn, cả đêm qua tôi thức tụng cho xong bài tiếng Anh, sau đó lại tiếp tục suy tính nên làm gì tiếp theo cho hộp quà. Cây thông và người tuyết đã xong nhưng lại chưa trang trí, và căn nhà nhỏ vẫn chưa có, chưa kể những hộp quà đặt dưới gốc cây thông. Nghĩ mãi ko được thêm gì, tôi lại khoác áo vào đạp xe đi lòng vòng quanh tất cả các hiệu sách lớn nhỏ tìm thêm vài thứ nữa.
Giờ kiếm đâu ra cái căn nhà nhỏ mà có kích thước vừa tầm để cho vào hộp nhỉ ? Không lẽ mua nguyên bộ thành phố PT mini trong cửa hàng lưu niệm rồi về…bẻ ra căn nhà nào đó mà gắn vào ? Không ổn, giáng sinh thì phải là nhà theo phong cách tây phương, phải bằng gỗ hoặc ít nhất có màu như gỗ thông, phải có ống khói. Rồi lại còn các dây ruy-băng và các hạt châu để trang trí cho cây thông, chưa kể nón mũ và tay chân mặt mũi cho người tuyết nữa ! Tôi rối rắm vò cả đầu lên, lúc phác thảo bản kế hoạch tôi ko tính đến những điều quá chi tiết như vậy.
Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, tôi đang ngồi thẫn thờ mặt ngu ra vì bí lù thì trong đầu chợt nảy ra sáng kiến, tôi lao ngay ra cửa hàng bánh kẹo.
– Bác ơi tiệm còn bán hộp bánh Chocopie mà loại có bộ xếp hình nhà cửa ko chú ? – Tôi háo hức hỏi dồn.
– Ừ, con mua bao nhiêu ? – Bác chủ từ tốn đáp.
– Bác lấy hết ra cho con đi ! – Tôi đáp mắt sáng rỡ, ý tôi là tôi muốn xem hết để chọn ra bộ xếp hình có căn nhà như tôi đang mong chờ, chứ mua hết thì tôi có mà cạp đất ăn.
– Hả…ờ… ! – Bác chủ tiệm ngạc nhiên thấy rõ, chắc đang tưởng tôi là thằng nghiện bánh Chocopie.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Một chồng hộp bánh Chocopie loại lớn chất đầy trước mặt tôi, hết lựa hộp này rồi sang hộp khác, lựa đến dãy cuối cùng rồi tôi mới tìm được căn nhà gỗ có ống khói cần tìm.
– Bác cho con lấy hộp này ! – Tôi hớn hở.
– Ơ…bác tưởng….! – Chủ tiệm thắc mắc.
– Dạ…con ko định lấy hết, chủ yếu là cần đúng bộ xếp hình này cho…nhỏ em ở nhà ! – Tôi gãi đầu giải thích.
– À, bác hiểu rồi ! – Rồi bác ấy gói bánh cho tôi.
Tôi phóng hết tốc lực qua nhà K mập, gọi nó ầm ầm.
– Mày mua gì lắm bánh thế ? – Nó ngạc nhiên nhìn tôi trút cả hộp bánh ra.
– Ăn đi, tao mời, cần mỗi cái này thôi ! – Tôi cười tươi giơ bộ xếp hình lên.
– À, hiểu, thông minh ta ! – K mập gục gặc đầu, tay bóc bánh liên hồi.
Tôi hí hửng ngồi ráp căn nhà, chẳng mấy chốc đã xong, sau đó dùng keo 2 mặt tỉ mỉ cắt theo phần móng rồi dán cố định căn nhà gỗ vào đó, đặt nó vô sau lưng người tuyết. Rồi tôi bẻ mấy ngọn tăm, sơn màu nâu và cắm lên xốp làm giả hàng rào gỗ quanh nhà, tiếp theo lấy đất sét trắng còn dư nặn thành vài miếng mỏng để lên trên mái nhà giả như được phủ đầy tuyết.
Rồi ý tưởng nối tiếp ý tưởng, tôi lại lấy bút lông đen vẽ mặt cho người tuyết, nhưng khốn nỗi dù đã cẩn thận thì tôi vẫn run tay, nên thế quái nào lại có 1 thằng người tuyết mập ú mà cười như mếu. Kệ, tôi tiếp tục quấn giấy màu cuộn tròn lại thành hình chóp, gắn lên đầu làm mũ, sau đó bẻ đầu 2 que diêm, dùng thân gắn vào làm 2 tay cho người tuyết, sau đó lấy 1 đoạn giấy màu đỏ hơi ngắn quấn quanh cổ làm khăn choàng.
Đâu đó xong xuôi, tôi phủi tay chân đánh giá lại tình hình thực tai, trên nền tuyết xốp bây giờ là căn nhà gỗ phủ đầy tuyết trên mái và ống khói với hàng rào gỗ bao quanh, trước sân là 2 người tuyết 1 lớn 1 nhỏ đang “ tươi cười “ với chóp mũ và khăn quàng, 2 tay cầm cờ mà tôi tự trang trí phơ phất, kế bên là 2 cây thông chưa được trang trí ruy băng kèm hạt châu, và chưa có cả những hộp quà dưới gốc cây.
Vậy là từ giờ đến hết ngày mai tôi phải hoàn thành việc trang trí cây thông và tìm ra các hộp quà nhỏ, tôi nghĩ khá dễ dàng vì còn cả ngày mai, mấy thứ như ruy-băng thì tôi đã nghĩ ra được dây kim tuyến loại nhỏ, còn hộp quà siêu mini thì chắc trong các cửa hàng lưu niệm sẽ có. Nghĩ vậy nên tôi tự thưởng cho mình một giấc ngủ trưa sảng khoái, sau đó dậy ăn trưa rồi lên trường.
– Hôm nay N học thuộc Anh văn chưa đó ? – Em Vy chặn đường tôi hỏi ngay hành lang, rõ là đã đợi nãy giờ.
– Ừ…rồi ! – Tôi hơi hãi vì em nó hỏi sao gay gắt quá.
– Giờ cất cặp i, rồi ra băng ghế bên kia trả bài trước, Vy đợi ! – Em ấy bảo.
Tôi lò dò cất cặp vô bàn, vừa đi ra ghế ngồi vừa tranh thủ lẩm nhẩm trong đầu đoạn anh văn vừa học tối qua, hồi hộp ngồi xuống cạnh em nó.
– Rồi, đọc ! – Vy gật đầu ra hiệu.
– Ừ, In this library we’re going to……..and then, keep stuying together. Xong ! – Tôi làm nguyên 1 tràng anh văn dài loằng ngoằng rồi thở phào.
– Hì, giỏi, thưởng nè ! – Em ấy cười cười chìa lố kẹo Sugus ra.
– He he, hôm nay chấp cô Hiền gọi tên ! – Tôi bỏ tọt viên kẹo vô miệng.
– Xí, toàn đợi nước tới chân mới nhảy ! – Vy thè lưỡi trêu.
– Ơ…hay nhể ! – Tôi ngượng ngập gãi đầu.
– Mà, hôm giờ N bận gì thế ? Ra về cũng ko về chung với người ta, toàn lỉnh đâu mất ! – Em ấy phụng phịu.
– Thì bận, chuyện gấp lắm ! – Tôi cố gắng lắm mới giữ được mình ko phun ra bí mật trước vẻ mặt đang hết sức dễ thương của em nó.
– Vậy thôi, ko hỏi nữa, ghét ! – Em ấy oánh vai tôi rõ…nhẹ.
– Hì, đến lúc rồi biết ! – Tôi cười tình.
Giờ anh ngữ hôm nay, tôi hết ngồi nhấp nhỏm rồi mắt cứ nhìn đăm đăm cô Hiền, thế mà cô chẳng buồn kêu tên tôi lấy 1 lần. Đúng là đời học sinh, hôm mình không học bài thì lại bị núm đầu lên, hôm mình học hành đầy đủ nghiêm túc mong cho được dò bài gỡ điểm thì lại thất vọng khi hết giờ dò bài mà ko đến lượt mình, tôi ngán ngẩm gục luôn đầu xuống bàn, đến khi em Vy ném cái nắp viết vào đầu thì tôi mới giật mình ngẩng mặt lên, và khiếp đảm khi nhận ra em nó đang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
Lúc chiều về, tôi lại ghé nhà sách tìm dây ruy-băng và thứ gì đó nhỏ gọn cỡ hạt tiêu nhưng đủ màu sắc, có thể xỏ xuyên qua khả dĩ làm thành hạt châu trang trí được. Nhưng lượn lờ mãi mà vẫn ko tìm ra được dây ruy-băng nào có kích cỡ siêu nhỏ như tôi muốn, vì các cửa hiệu thì toàn bán dây ruy-băng và hạt châu cỡ bự để trang trí cây thông Noel thật kìa. Đang thẫn thờ hình như vận may lúc sáng nay vẫn còn đeo theo, trong đầu tôi chợt nảy ra ý tưởng mới, thế là ba chân bốn cẳng tôi phóng ngay đến tiệm bán…vải và kim chỉ may mặc.
Đúng như tôi nghĩ, ở những hàng kim chỉ thì lúc nào cũng có bán các loại chỉ đủ màu sắc cỡ nhỏ và dày hơn chút, nhưng quan trọng nhất tôi đã tìm ra thứ gì để làm hạt châu siêu nhỏ mà lại có thể xỏ xuyên qua dây chỉ.
– Cô ơi, còn mấy hạt tròn tròn mà để cố định đầu kim khâu ko cô ? – Tôi hỏi người bán.
– Ừ, con lấy bao nhiêu ? – Cô chủ tiệm tươi cười.
– Cô cho con xem thử vài loại ! – Tôi háo hức, cảm giác như tôi đã đúng.
Quả thật là hôm nay trời phật thương tôi, nghĩ gì có nấy, tôi bước ra khỏi tiệm kim chỉ với 1 bọc ny-lon đầy những sợi chỉ đủ màu sắc và các hạt tròn đủ màu sắc dùng để cố định đầu kim, mà tôi quyết định sẽ cho nó làm hạt châu.
Tôi chạy vội qua nhà K mập, may quá nó cũng vừa về nhà.
– Ê tìm ra rồi mày ơi ! – Tôi hớn hở khoe.
– Ra gì ? – Nó ngơ ngác.
– Lên phòng nhanh, tao cho mày xem ! – Tôi giục nó.
Thật chi tiết và tỉ mỉ, tôi xâu các hạt châu vào từng sợi chỉ, sắp xếp thứ tự màu sắc đảm bảo sao cho mỗi sợi chỉ đều khâu khoảng hơn chục viên màu khác nhau. Và rồi tôi quấn các sợi chỉ đủ màu lấp lánh quanh những tán lá nhỏ của cây thông giả, cuộn tròn lên đến đỉnh rồi tôi đính 1 hạt châu nữa lên ngọn cây. Sau đó tôi lấy bút xoá giật phăng cái nắp nhỏ ra, rồi đổ từng dòng ngắn lên các tán cây để làm hiệu ứng tuyết phủ trên cây thông.
– Tuyệt diệu, mày siêu quá thể ! – K mập trầm trồ.
– Sướng quá, khen tao tiếp đi ! – Tôi vênh mặt.
Trước mắt 2 thằng tôi là 2 cây thông tí hon nhưng ko khác những cây thông thật là mấy, cũng có dây ruybang là những sợi chỉ đủ màu quấn quanh nghiêng lên đến ngọn, cũng có các hạt châu nhỏ đính xen kẽ vào nhau, và lại cũng có tuyết phủ là mực trắng của bút xoá.
– Xong, giờ còn mấy hộp quà nhỏ nữa là đủ ! – Tôi cười hãnh diện.
– Thế mày định tìm mua ở đâu ? – K mập hỏi.
– Ở mấy hàng lưu niệm thể nào chả có ! – Tôi tự tin.
Về nhà, cơm nước bài vở xong tôi lên phòng, khoanh 1 vòng đỏ tự tin lên ngày 22, còn ngày mai là ngày 23 để làm cho xong món quà. Ôi xời, chuyện muỗi, mai ra tiệm chọn mua phát là xong ngay thôi.
Tôi đã lầm, hết trọn buổi sáng ngày mai tôi chạy gần như hết tất cả các tiệm bán đồ lưu niệm và quà tặng trong thành phố cũng ko thể tìm ra chỗ nào có bán những hộp quà cỡ nhỏ như tôi tưởng tượng.
– Em mua hộp quà nhỏ là sao ? – Chị bán hàng ngạc nhiên.
– Ý em là, chị cứ hiểu như một hộp quà lớn vậy đó, bên trong có cái hộp, bên ngoài là giấy bóng kính, rồi gói thắt nơ lại, nhưng chỉ khác là nó nhỏ cỡ bằng một nửa hộp diêm thôi….. !- Tôi ngập ngừng khi thấy ánh mắt chị ta nhìn tôi như thằng đang nói chuyện viễn vông. – Em cần khoảng 5 hoặc 6 hộp như vậy.
– Ko được đâu em, cái đó phải tự làm, mà làm tỉ mỉ lắm, chỗ chị ko có đâu ! – Chị lắc đầu.
Tôi bước ra khỏi cửa tiệm mà tôi cho là hàng lưu niệm cuối cùng của thành phố, mặt rầu rĩ thảm não, cứ tưởng mọi chuyện xong xuôi hết rồi, dè đâu cái mà mình tưởng dễ tìm nhất nay lại trở thành cái bất khả thi nhất.
Tôi lết thân vô lớp buổi trưa đầy mệt nhọc và chán nản, học về là chỉ còn chiều tối, bét lắm là được thêm buổi sáng mai, chiều ngày mai 24-12 là phải tặng rồi, cù cưa lắm thì hẹn em Vy được buổi tối mà tặng, càng nghĩ càng buồn, tôi đi vào lớp vật vờ như oan hồn tháng 7 chưa được cúng kính.
– Sao vậy N ? Bệnh à ? – Vy lo lắng hỏi.
– Ko có gì, N thiếu ngủ chút thôi ! – Tôi phịa đại một lí do.
– Sao thế ? N thức khuya học bài à ? – Em ấy vẫn hỏi gặng.
– Ừ, thì vậy ! – Tôi chộp ngay lí do này như vớ được phao giữa biển.
– Hôm nay 2 tiết toán, 2 tiết văn với 1 tiết hoá, N giỏi mấy môn này mà cần gì thức khuya học ! – Em nó tròn mắt ngạc nhiên.
– Ơ….thì… thì thức luyện thêm ! – Tôi thầm kêu khổ, sao mà trời sinh em Vy lém thế không biết, toàn chơi bài gài bẫy dụ tôi chui vào.
Chiều về, tôi thẫn thờ đạp xe, cố lục trong óc ra xem có cách nào làm được mấy cái hộp quà siêu nhỏ kia không, lang thang thế nào lại vòng ra nhà sách, tôi nghĩ chắc vô đây chí ít còn có hi vọng hơn là chạy lòng vòng ngoài đường mà chẳng nghĩ ra được thêm cái gì.
Vẫn như cũ, tôi lượn hết dãy này đến dãy khác cũng chỉ thấy toàn là giấy màu, đất sét, kim tuyến với đồ chơi sách truyện các loại chứ tuyệt nhiên ko thấy cái tôi cần, tôi đồ rằng lúc này có ai nhận làm món đó dùm thì bao tiền tôi cũng trả hết, tốn tiền mà được kết quả, chứ đỡ hơn là vật vờ như thằng nghiện thiếu thuốc thế này.
– Ủa, N, làm gì trong đây dzạ ? – Tiểu Mai tay cầm mấy cuốn sách ngạc nhiên hỏi tôi.
– Ơ…chào, N tìm….! – Hoá ra nàng học về rồi ghé nhà sách luôn, vẫn còn đang mặc đồng phục, tôi có đôi chút bất ngờ nên nhất thời ko biết trả lời sao.
– N cũng tìm sách à ? Sao trông…. ? Tìm gì bảo Mai phụ cho, hén ! – Nàng cười thật tươi.
– Ừ, N tìm…N cần…! – Tôi lúng búng, chưa biết có nên nói hay không.
– Sao cơ ??? ! – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên trước điệu bộ của tôi.
– N tìm…ừ…đại loại là vầy…! – Rồi tôi kể sơ về cái mô hình tôi đang làm, tuyệt nhiên ko nhắc gì đến chữ quà tặng, giáng sinh hay là em Vy, cũng ko biết tại sao tôi lại cảm thấy ko nên nhắc đến. – ….nên giờ gần xong rồi, N chỉ cần mấy cái hộp quà nhỏ đó là xong, mà tìm cả ngày nay vẫn ko có !
– Hì, nhỏ như vậy có ai làm đâu mà bán cho N, người ta chỉ sản xuất những gì có thể bán mang tính đại chúng kìa ! – Tiểu Mai cười tủm tỉm.
– Ừ…thì vậy ! – Giờ tôi mới thấy tôi dại, đúng là làm gì có ai mà bán mấy hộp quà nhỏ như vậy, mà thật sự thì mấy cái trong mô hình tôi đang làm toàn là đồ tự chế ko ấy chứ.
– N qua đây nè ! – Tiểu Mai chỉ sang bên dãy văn phòng phẩm.
– Chi vậy ? Bên đó có à ? – Tôi ngơ ngác.
– Làm gì có, hi, qua mua giấy cứng với giấy gói bóng kính, Mai làm giúp cho. ! – Nàng cười mỉm, kéo tay tôi sang đó.
Đây là lần thứ hai tôi ngồi trong nhà Tiểu Mai, lần trước là lần đá banh với bọn thằng S, tối đó về nhà bị em Vy bắt thóp, nên lần này tôi chợt thấy lạnh gáy, cứ y như lần nào đi chung với Tiểu Mai là hôm sau sẽ có chuyện với Vy vậy.
– N đợi chút ha, mình pha trà ! – Tiểu Mai tươi cười đi từ cầu thang xuống, ko mặc đồng phục áo dài nữa mà thay vào đó là áo pull trắng ngắn tay với chiếc váy hồng giản dị chạm gối, tóc kẹp mái xoã ngang lưng, tôi cứ gọi là đờ người ra, đúng y mẫu người con gái mà tôi hằng mơ ước, tiếc nỗi giờ tôi đang toàn tâm toàn ý với em Vy, nên thực lòng là tuy có xao xuyến, nhưng cũng vẫn chỉ xem nàng là bạn.
Trà đào Tiểu Mai pha thơm ngất ngây, tôi uống thả giàn rồi mà vẫn còn thòm thèm, có thể giải khát trừ cơm luôn cũng được.
– Vậy giờ làm khoảng 6 hộp nhỏ ha N ? – Nàng hỏi.
– Ừ, nhưng phải khác nhau về hình dạng, màu sắc luôn ! – Tôi đáp.
– Hì,vậy N cắt theo những đường kẻ Mai vẽ nha ! – Rồi em ấy ngồi vẽ những hình gấp khúc trên giấy cứng.
– Sao Tiểu Mai biết làm hay vậy ? – Tôi thắc mắc khi mới đó nàng đã gấp xong 1 hộp nhỏ y như hộp đựng bánh Chocopie hồi hôm tôi mua.
– Thì cũng như cấu tạo cách xếp của hộp loại lớn, giờ mình chỉ làm cho chúng nhỏ lại thôi N ! – Nàng từ tốn giải thích. – Đó, sắp xong rồi nè, giờ gói giấy màu lại rồi thắt nơ là hoàn thành !
– Cho…để N làm với, ..N cũng muốn làm ! – Tôi lúng búng đáp khi thấy Tiểu Mai đã hoàn thành 2 hộp quà nhỏ, gói giấy thắt nơ đàng hoàng trông như thật.
Nhưng lúc nhìn thì dễ, cầm vô làm mới khó, tay chân cứ lóng cóng, ngắc nga ngắc ngứ mãi mới gấp được 1 hộp, rồi lại còn gói giấy màu, tôi thở dài ngao ngán, vậy mà sao Tiểu Mai làm hay thế ko biết.
– N xoay qua rồi lật lại, gấp sẽ dễ hơn ! – Tiểu Mai nói giúp.
– Ừ… ra vậy ..! – Tôi cười phào 1 cái, cuối cùng cũng làm xong 1 hộp.
– N làm quà giáng sinh tặng ai à ? – Tiểu Mai tựa cằm nhìn tôi hỏi.
– Ơ…sao,…sao Mai biết ? – Tôi ngạc nhiên ko để đâu cho hết.
– Hì, chỉ khi tặng quà cho bạn gái thì con trai mới muốn tự tay làm mà thôi ! – Nàng vuốt tóc mai cười cười.
– Ừ…, N làm tặng… ! – Tôi cứng họng, chẳng biết tại sao mà ko thể nói ra là tặng ai được.
– Kìa N, sai rồi kìa, xoay bên phải mới đúng chứ ! – Tiểu Mai ngắt lời.
– Ờ ha… quên mất ! – Tôi mừng như được hoàn sinh, ko thì chẳng biết ngắc ngứ đến bao giờ.
– Vậy…cảm ơn Tiểu Mai nhiều lắm, ko thì N thật chẳng biết làm sao nữa ! – Tôi dựng xe trước cổng, nói đầy cảm kích.
– Hì, ko có gì đâu, N về cẩn thận ha ! – Nàng tựa cổng cười mỉm.
– Ừa, mai gặp ! – Tôi dắt xe ra rồi phốc lên.
– Ừ, hì ! ………
Tôi như cất được gánh nặng trong lòng, cuối cùng việc khó nhất đã làm xong, các hộp quà mini tuyệt đẹp đã yên vị trong cặp, hớn hở đạp xe mà mặt cứ tươi rói, sáng mai ráp vô là xong món quà giáng sinh tặng em Vy, hề hề, chắc em nó lúc khui quà sẽ vui lắm đây, ngày hôm nay tưởng xui vậy hoá ra lại may, tưng bừng chạy 1 mạch về nhà.
Ôi ! Giá như tôi của ngày trước biết rằng lúc tôi quay lưng đạp về, Tiểu Mai vẫn tựa cửa nhìn mãi cho đến khi bóng tôi mất hút phía cuối đường, nàng mới quay vào trong và khẽ cười buồn một mình !

Chương 24:

Thứ bảy, ngày 24 tháng 12 năm 2005…
Buổi sáng, tôi chạy như bay qua nhà K mập
– Dạ chào bác, cho con gặp K ! – Tôi cúi đầu chào mẹ K mập.
– Ừ, chắc nó còn ngủ trên phòng, con cứ lên trên đó ! – Bác ấy gật đầu đáp.
Đoạn rồi tôi phốc lên cầu thang, lao thẳng vào phòng nó, giật tung chăn mền.
– Dậy, dậy ku, ra anh cho xem cái này ! – Tôi đạp cái mông mập nó tới tấp.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
– Cái giề…để bố ngủ…! – Nó ngái ngủ.
– Ra nhanh, rửa mặt xong tí đi với tao ! – Tôi giật luôn cái gối của nó.
– Mịa…đang ngủ ngon…oáp..! – K mập lồm cồm ngồi dậy.
– Rửa mặt đi rồi lên đây ! – Tôi háo hức.
– Ờ…biết..! – Nó dụi mắt.
Thật nhẹ nhàng và cẩn trọng, tôi dùng keo 2 mặt dán những hộp quà siêu mini mà Tiểu Mai làm giúp tối qua vào nền tuyết xốp, hộp quà dài thì chất thẳng đứng, hộp quà rộng thì chất nằm ngang xung quanh 2 cây thông. Xong xuôi đâu đó tôi dùng lọ kim tuyến rắc nhẹ lên tất cả, từ cây thông đến quà, nhà cửa hàng rào rồi người tuyết, sau đó lại rắc vào cả 4 cạnh của hộp nhựa cứng. Giây phút cân não đã đến, tôi từ tốn đưa nền xốp đã có tất cả mọi thứ bên trên vào hộp nhựa, nếu như lúc làm tôi ko tính toán kích thước cẩn thận thì rất có thể lúc đưa vào bây giờ sẽ không khớp với hộp, như độ cao người tuyết và cây thông, để chúng chạm nóc hộp cao 8cm thì xem như xong phim. Nhưng tôi chẳng phải hão danh trong việc giỏi Toán , mọi chi tiết đều được tính toán hợp lí, nền xốp vào hộp nhẹ nhàng và y khít, sau đó tôi dùng băng keo dán nắp hộp nhựa lại.
– Đẹp quá mày à, nhỏ nào nhìn món này chắc cũng đều té lăn đùng ra xỉu vì hạnh phúc mất, hông lẽ giờ tao nói tao yêu mày sao N ? Để mày tặng tao, rồi tao tặng em H, hề hề ! – K mập xuýt xoa không ngừng.
– Sặc, mày nói cái quái gì đấy ? Tao hốt xác mày giờ ! – Tôi nói cứng, mặt ko giấu nổi nụ cười tự hào vì thành quả nay đã được đền đáp.
Trước mắt 2 đứa tôi giờ là 1 hộp nhựa cứng trong suốt, bên trong là một khung cảnh giáng sinh an lành, căn nhà gỗ với ống khói phủ đầy tuyết được bao bọc bằng hàng rào, trước sân là 2 người tuyết 1 to 1 nhỏ với chóp mũ khăn choàng màu đỏ thẫm, cạnh bên là 2 cây thông trong cái tiết lạnh giá mùa đông với ruy-băng và các hạt châu lấp lánh uốn dần lên đỉnh, các hộp quà siêu mini đủ hình hài màu sắc chất đầy xung quanh, tất cả yên vị trên nền tuyết trắng xoá lấp lánh kim tuyến. Phải gọi là đời tôi có khi chỉ trong những giây phút này mới tự làm ra được món quà kỳ công như thế, sau này dù có đủ nguyên vật liệu cũng ko thể có món tương tự thứ hai.
– Đi, 9h rồi, giờ mày chở tao ra nhà sách, nhờ người ta gói món này lại dùm ! – Tôi cẩn thận nâng nó lên.
– Ờ, đi ! – K mập hưởng ứng, lục tục xuống nhà dắt xe ra.
K mập chạy xe trước, tôi ngồi sau ôm cái hộp mà cầu trời khấn phật cho từ đây đến nhà sách đừng có đụng xe hay va chạm gì, không là công sức mấy ngày trời đi tong. Trời ko phụ người hiền, tôi gặp may mắn liên tục.
– Chị ơi, gói giùm em món này vào hộp quà nha ! – Tôi khệ nệ đặt hộp nhựa lên bàn.
– Ừ, em cứ để đó…ồ, đẹp quá, em mua ở đâu vậy ? – Chị bán hàng ngạc nhiên.
– Dạ không, em tự làm ! – Tôi nói không giấu được vẻ hãnh diện.
– Em khéo tay thật, chắc cũng kỳ công lắm ha ! – Chị này trầm trồ mãi.
– Hì, chị gói giùm em đi ! – Tôi cười gãi đầu.
– Ừa, em chọn giấy gói với nơ đi !
– À…đây, cái này, nơ buộc loại này !
Hộp nhựa giờ đã yên vị trong hộp quà với giấy gói màu bạc và nơ buộc màu xanh lá cây, chẳng hiểu sao tôi cực kỳ yêu thích màu bạc phối với xanh lá cây, có lẽ vì tôi cho rằng đó là màu sắc cực kì quý tộc và lịch lãm, đầy cao ngạo . Mọi thứ đã hoàn tất, giờ chỉ việc chờ thời điểm thích hợp đem tặng.
Tôi về nhà nằm nghĩ mãi mà ko biết nên tặng khi nào và lúc tặng phải nói ra sao, vì xưa nay đã tặng quà cho ai đâu mà biết, có chăng là đi sinh nhật bạn bè, tới tặng chỉ cần chúc mừng sinh nhật là xong ăn uống thả giàn, còn lần này là Giáng sinh, và lại là tặng bạn gái. Nhưng cái khoản ăn nói trực tiếp với phái nữ thì tôi kém vô cùng, cứ xáp lại là tôi ngậm tăm, thế nên cuối cùng tôi quyết định tặng quà… vắng mặt.
Buổi trưa, ăn cơm xong tôi không vội thay đồ đi học như mọi ngày mà thong thả chờ đợi, vì tôi biết chắc bữa nay thứ bảy nên em Vy phải lên lớp sớm chuẩn bị báo tường đọc cho lớp lúc 15 phút đầu giờ. Canh vừa đúng 12h30 tôi để quà lên xe, đeo cặp vào vai, đảm bảo cuộc đua tốc độ tiếp theo dù đường có xóc cỡ nào cũng ko ảnh hưởng đến hộp quà bên trong rồi phóng hết tốc lực. Đến nhà em Vy là 12h35, tôi điều hoà hơi thở lại tránh để người nhà em biết tôi vừa chạy bạt mạng.
– Dạ bác ơi, cho con gửi bạn Vy …hộp quà..! – Tôi lúng búng khi gặp mẹ em Vy đang ngồi trong nhà, cứ tưởng gặp chị 3 em ấy thì dễ nói chuyện hơn.
– Ừ., ủa mà sao con ko đem lên trường tặng luôn, Vy nó lên lớp rồi ! – Bác ấy ngạc nhiên.
– Dạ..con..dạ tặng ở đây cho tiện đường ! – Tôi ngập ngừng giải thích tào lao.
– À, ừ chiều về bác nói cho nó biết, cảm ơn con ! – Bác gái cười tươi, như hiểu ý tôi rồi.
– Dạ, chào bác con đi học ! – Tôi cúi đầu lễ phép.
Vuốt nhanh hết cỡ, tôi ôm cặp vô lớp là vừa đúng trống báo hiệu vào 15 phút đầu giờ, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả áo.
– Sao trễ vậy N ? – Vy đứng ở đầu dãy bàn trái lớp, tay cầm cuốn báo hỏi.
– Ừ, N ngủ quên ! – Tôi cười cười .
– Thế đã rửa mặt chưa đấy ? – Em ấy nheo mắt cà khịa.
– Chưa, rửa dùm i ! – Tôi cũng chả phải vừa, chường mặt ra trêu lại.
– Quỷ sứ, về chỗ đi ! – Em nó đỏ mặt.
– Thiệt là tình tứ quá đi, ghen tị, ghen tị ! – Nhỏ H ngồi đầu bàn vờ lắc đầu kêu khổ.
– Hì hì, thì về ! – Tôi lò dò đi về chỗ.
Tôi chưa kịp ngồi vào ghế thì đã nghe đằng sau lưng :
– Ầm…lộp độp… ! – Tôi quay lại thì thấy Tiểu Mai, chẳng biết tay chân lóng ngóng thế nào mà hình như nàng đang lau bảng thì lỡ hất tay làm ngã luôn ghế giáo viên với cả hộp phấn bảng xuống đất.
– Có sao ko Mai ? – Nhỏ P lo lắng dựng ghế lên.
– Mình ko sao, vô ý quá ! – Tiểu Mai cắn môi đáp.
– Để T phụ cho ! – Thằng T liến thoắng chạy lên nhặt phấn hộ, mặc dù nó ở tổ 3, và phiên trực nhật hôm nay là của tổ 1.
Tôi lắc đầu cười cười, xem ra thằng T này phải lòng Tiểu Mai thật rồi, nhìn cái bộ nó ai mà chẳng biết chứ !
Buổi học trôi qua nhanh chóng, giờ chủ nhiệm cô Hiền vừa kết thúc thì K mập chạy ngay lên bảng thông báo oang oang :
– Tối nay noel nên nếu bạn nào muốn đi chơi chung với lớp cho đông vui thì tối 7h tập trung ở cổng trường nha ! – Gì chứ chuyện ăn chơi thì K mập lúc nào cũng đầu têu.
– Vậy chiều N qua đón nha ! – Tôi nháy mắt với em Vy.
– Ừa, Vy đợi ! – Em ấy cười gật đầu.
Chiều về nhà, tôi tắm rửa nuốt đại chén cơm cho có lệ rồi quần áo tươm tất chuẩn bị phóng sang nhà em Vy.
– Vừa về đã đi đâu đó N ? – Mẹ tôi gọi giật lại.
– Dạ đi chơi Noel ! – Tôi cười nhăn nhở đáp.
– Vậy tối về nhớ ghé nhà cô Hai lấy dùm mẹ xấp vải ! – Mẹ tôi dặn.
– Dạ nhớ rồi, con đi á ! – Rồi tôi quay xe dông thẳng.
Tới nhà em Vy, như mọi khi là tôi đứng đợi ở ngoài, vì tôi thích ở ngoài đợi cho thoáng đãng, chứ vô nhà lỡ gặp người nhà em ấy lại khó nói chuyện thì khổ. Nhưng hôm nay lại khác, mẹ em ấy ra ngoài cổng mời tôi vô nhà, vào trong đã thấy chị 3 em Vy ngồi sẵn.
– Hộp quà đó là con làm hở N ? – Bác ấy cười hỏi.
– Dạ…! – Tôi ngường ngượng đáp, thầm nghĩ chắc sắp bị chê.
– Con khéo tay vậy, chắc công phu lắm nhỉ ? – Bác gái vỗ tay chóc 1 cái.
– Dạ…cũng bình thường ! – Tôi muốn nói nó cực kỳ nhiều tâm huyết nhưng khốn nỗi cái miệng lại chốt hạ câu trung bình tính chất quá đỗi.
– Con bé Vy lúc khui quà nó cứ cười mỉm mãi, làm chị cũng ghen tị, hì hì, em chu đáo thật ! – Chị em ấy cười tươi, trông cũng xinh quá chừng.
– Hì, vậy hở chị ? – Tôi háo hức.
– Ừ, hôm nào rảnh làm chị 1 hộp vậy nghen ! – Chị em ấy hấp háy mắt.
– Dạ… ! – Tôi đáp mà thầm kêu khổ, cảm hứng chỉ đến 1 lần, giờ bảo tôi làm lại có khi còn xấu hơn trước.
Ngồi nói chuyện với 2 người tầm 10 phút thì em Vy xuống, bữa nay em ấy diện quần jean áo pull trong, sơ mi ngoài thêu cổ rộng, tóc cột nửa mái nửa để hờ, lại còn đeo dây chuyền, tôi đờ người ra lúc em ấy cười cười, môi hồng đỏ mọng :
– Đi N, 7h rồi !
– Ờ…ừ… ! – Tôi vẫn còn ngớ người.
– Hì, nhìn mãi gãy cổ đấy ! – Em nó trêu.
– Ơ…à, đi thôi ! – Tôi giật mình, ngượng chín người.
Rồi tôi chào mẹ và chị em ấy, dắt xe ra đèo Vy qua cổng trường như đã hẹn với K mập.
– Cảm ơn N nhiều nha ! – Em Vy ngồi sau níu tay áo tôi khẽ nói.
– Ừa, hì ! – Tôi lâng lâng.
– Quà đẹp ghê, N khéo tay quá ! – Em ấy nghiêng mái đầu nhìn tôi.
– Hì, khen mãi ! – Tôi làm bộ ngại, chứ thực ra đang sướng mê tơi.
– N làm món đó hết mấy ngày thế ? – Vy tò mò hỏi.
– Ừ, tầm…5 ngày ! – Tôi thành thật với công sức bản thân.
– Vậy là…hôm bữa hem học bài Anh văn, rồi… trưa nay đi trễ, là…món quà này hở ? – Em ấy tròn xoe mắt, nói đến đâu đôi má hồng đến đấy.
– Ờ…thì vậy ! – Tôi lúng búng đáp.
– ……! – Em ấy nói lí nhí gì tôi chẳng rõ !
– Hở, nói gì dzạ ? – Tôi gặng hỏi.
– …Yêu…ghê…! – Vy nhỏ giọng hết mức có thể, rồi tựa mái đầu vào lưng tôi.
Nói thật với các bác, lúc này tôi cảm giác như là đang từ một kẻ phàm phu tục tử bỗng chốc gặp được thiên cơ, nuốt được đại đạo kim đan mà tu chân đắc đạo, vũ hoá đăng tiên , công đức viên mãn. Cơ mà phải kiềm chế lại để quay trở về với thằng N đang cực kỳ galang lúc này, tôi đường hoàng đạp xe đến chỗ hẹn, chứ ko thì suýt nữa đã nhào đầu vào chiếc xe tải khi băng qua đường rồi, hú vía tí nữa thì thành tiên thật !
Hai đứa tôi đến cổng trường thì đã thấy bọn lớp tôi tầm 13 đứa đã có mặt, dĩ nhiên ko thiếu K mập và nhỏ H, bộ ba hậu vệ L-P-Q, và 2 thằng D với C. Lạy hồn mấy thằng độc thân, thấy em Vy dễ thương quá chúng nó cứ nhìn chằm chằm mãi, cả bọn con trai lớp khác hẹn nhau trước cổng cũng dòm em nó lom lom.
– Thằng T ko đi à ? – Tôi ngạc nhiên hỏi K mập.
– Ờ, nhà nó theo Đạo mà, nghe bảo bữa nay phải đi lễ nhà thờ ! – Nó đáp.
– Ừ ! – Tôi đáp mà trong bụng thì nghi thằng T dám trốn đi đánh lẻ với Tiểu Mai lắm, vì lúc này nàng cũng ko có mặt.
Đợi thêm 15 phút nữa thì nhỏ P với nhỏ Y có mặt, thế là bọn tôi quyết định đi chơi vì cũng đã 19h30, trễ nửa tiếng hơn dự định rồi. Cả bọn thống nhất sẽ dạo vòng vòng rồi chạy lên nhà thờ bên TH gần nhà thằng T xem chơi, đúng là đêm Noel, nhà thờ trang hoành cực kỳ rực rỡ, đèn nến rồi những cây thông cùng hang đá bự tổ chảng, đâu đó bên trong vang lên tiếng hát thánh ca.
Tầm 20h hơn cả đám lại đi hát karaoke, khiếp thằng K mập, nó hát dở mà cứ rống lên như vỡ chợ, hát bài Vầng trăng khóc mà cứ như bài Vầng trăng bị huỷ diệt ko bằng, cả đám cứ gọi là ù tai đi. Được mỗi lúc tôi với em Vy song ca bản Nợ duyên của Vân Quang Long, tha hồ mà diễn tả tình cảm, hề hề, số phận tôi đỡ hơn K mập, dù tôi hát dở nhưng nhờ em Vy hát hay gánh dùm, thế là chầu hát kara kết thúc với nụ cười kênh kiệu trên mặt tôi khi nhìn thằng K.
Ngày này lễ lộc nên kiếm tiệm ăn đúng là cực khó, lòng vòng mãi mới vào được 1 tiệm chè đông nghịt người, may mà còn đủ chỗ cho cả bọn. Hổm rày báo chí cứ đăng ầm ầm đại dịch cúm gà H1N1, nên nhà nhà hạn chế ăn gà và kiêng luôn cả trứng, nhà tôi cũng ko ngoại lệ. Nhưng lúc vô quán chè, dòm thực đơn chán ngắt thế nào mà tôi lại gọi món bánh Flan, trong khi còn lại đều kêu chè đậu hay sâm bổ lưỡng.
– Thằng N điên à ? Đang cúm gà mà ăn kem Flan ? – Thằng D rụt cổ.
– Dũng cảm thật, ko hổ danh tiền vệ xuất sắc nhất đội, tiếc là sắp thành huyền thoại trong dĩ vãng ! – L đội trưởng cà khịa khi tay nó cầm ly chè ba màu.
– Sặc…lỡ kêu rồi ! – Giờ thì tôi mới nhớ ra là bánh Flan làm từ trứng gà, mà lại là 1 bánh 1 trứng, và dĩa tôi đến 2 bánh.
Cô ơi cho con thêm đĩa bánh Flan ! – Em Vy cười thản nhiên rồi nhìn tôi đầy tình tứ – Có bị thì bị chung, N ha !
– Hai người ghê quá, bọn này chơi ko lại rồi ! – K mập với nhỏ H che miệng cười.
Tôi cảm động ko để đâu cho hết , hic, em nó quyết đồng sinh cộng tử với mình đây mà, tôi mà là đấng tạo hoá thì có khi đổi tên bánh Flan thành bánh phu thê cho rồi, sẵn tiện bái đường thành thân ngay đêm nay luôn cũng còn kịp, để rồi mai…lỡ chết vì cúm gà thì còn có bạn đời đi chung ! Nghĩ thế nên tôi múc bánh ăn lấy ăn để, thiếu điều làm thêm đĩa nữa nếu ko vì em Vy đã lắc đầu ra ý không ăn thêm.
Đang ngồi cười giỡn qua lại thì tôi sực nhớ còn phải ghé nhà cô Hai bên phường Lạc Đạo lấy đồ cho mẹ, nhìn đồng hồ thì đã 9h30, chết, người lớn có khi ko thức khuya được, thế là tôi nói nhỏ.
– Vy nè, chắc cũng sắp tan cuộc rồi, N chở Vy về trước hen !
– Sao vậy ? Thì tí về chung cả bọn cho vui ! – Vy ngạc nhiên.
– Ừ, mà mẹ N lúc chiều bảo về nhớ lấy đồ ở nhà bác dùm, mà nhà bác thì ko thức khuya ! – Tôi giải thích .
– À, vậy giờ về cũng được.
Từ biệt cả bọn K mập rồi tôi chở em Vy về nhà trước, bụng lo ngay ngáy cầu trời cho nhà cô Hai đừng đóng cửa sớm, ko thì có mà ăn mắng té tát với mẹ tôi.
– Về cẩn thận nha N, gấp nhưng chạy từ từ thôi đó ! – Em ấy xuống xe, đứng trước cổng dặn tôi.
– Ừa, nhớ rồi, ngủ ngon ha ! – Tôi gật đầu.
– Ừ, ngủ ngon ! – Em nó cười nhẹ, vẫn chưa chịu vào nhà.
Tôi quay xe đạp…cố gắng thong thả hết sức vì biết chắc em Vy vẫn còn đứng nhìn theo sau, đến khi cuối đường khuất tầm nhìn em nó rồi thì tôi mới vuốt hết tốc lực mà chạy về hướng nhà cô Hai ở xóm Lạc Đạo, trong đầu mường tượng ra cảnh tôi đang bị mẹ mắng vì cái tội mải chơi mà quên nhiệm vụ, nếu vậy thật thì đúng là xui xẻo ngay đêm Noel.

Chương 25:

10 kém 15 phút tối, ngày 24 tháng 12 năm 2005…
Tôi ba chân bốn cẳng dốc hết sức đạp xe thẳng hướng xóm Lạc Đạo mà chẳng hiểu sao hôm nay con đường cứ như dài ra, chạy hoài ko tới nơi, lại thêm đường phố đông đúc vì người dân vẫn còn đang đi xem lễ nhà thờ, tôi chật vật lắm mới chen qua được cầu THD. Xem nào, hẻm nhà cô Hai cách nhà thờ Lạc Đạo khoảng 2 dãy nhà, vừa trờ xe đến nhà thờ là tôi căng mắt nhìn và đếm, khổ nỗi đầu mỗi hẻm chẳng có đèn đuốc gì, phải chạy thật chậm mới mong dò ra. Tôi tàn tàn đạp xe sát vào lề nhà thờ dòm lom lom hướng trên xem hẻm đầu tiên ở đâu thì phía bên lề, cạnh biển tên đường Lạc Đạo tôi thấy ai trông như Tiểu Mai đang đứng, vẻ như đợi ai đó, nhưng tôi không chắc lắm vì nhà Tiểu Mai là ở phía bên kia cầu về hướng biển chứ bên tận đây là xa tít tắp nhà nàng rồi.
Thế nên tôi đạp xe chầm chậm, càng gần càng giống Tiểu Mai, và hoá ra là em ấy thật, vì nàng tự xác nhận với tôi trước.
– Ủa ? N cũng đi lễ nhà thờ à ? – Tiểu Mai thoáng bất ngờ khi nhận ra tôi.
– Không, N vừa đi chơi với lớp về, còn Tiểu Mai ? – Tôi đầy ngạc nhiên vì trang phục nàng đang mặc.
– Mình vừa đi lễ, giờ đứng đợi taxi ! – Nàng cười nhẹ đáp, hôm nay Tiểu Mai diện sơmi trắng dài tay khoác gile đen, cổ đeo nơ đen và váy lễ cũng màu đen, nhìn y như thiếu nữ Tây phương trong các bộ phim tôi hay xem, trông lịch lãm thật.
– Ừ… N chạy qua nhà cô N lấy đồ về ! – Tôi chỉ tay hướng trên giải thích.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
– Vậy N đi i ! – Nàng hấp háy mắt.
– Ừa, bye ha !
– Ừ, hi ! – Tiểu Mai gật đầu.
Đoạn rồi tôi tiếp tục đạp xe lên hướng trên, lần mò mãi cũng ra nhà cô Hai, may quá đèn nhà vẫn còn sáng và chưa đóng cửa.
– Ủa N, giờ này mới tới hở ? – Cô Hai đang ngồi trước hiên nhà với vài người nữa.
– Dạ con bận chút việc, cô cho con lấy xấp vải mẹ con nhờ hôm bữa ! – Tôi gãi đầu.
– Ừ, đợi cô chút ! – Rồi cô quay vào trong.
– Đại ka, lâu quá ko lên thăm thằng em này nghen ! – Thằng con cô Hai nghe giọng tôi thì từ trong nhà tót ra.
Nhóc này khoái chơi với tôi lắm, vì hồi học thêm lớp 3 tôi học nhà cô chủ nhiện trên đây, ra về thì đến nhà cô Hai ngồi chơi đợi ba đón về, rồi hai thằng làm quen bày trò chơi giết thời gian. Nó nhỏ hơn tôi 2 tuổi, toàn gọi tôi là đại ka, dạo trước thỉnh thoảng tôi có lên rủ nó đi đá banh, sau này tôi bận học thêm từa lưa nên cũng lâu quá ko gặp nó.
– Chà, dạo này mày lớn tướng dữ hen, học hành sao rồi ? – Tôi cười cười.
– Bình thường, hôm nào đá banh đi đại ka, dạo này em toàn đá thua ! – Nó rủ rê.
– Èo, tao vầy mà đi đá với tụi con nít sao ? – Tôi làm bộ chảnh.
– Hic, chứ thua mãi em hết tiền chơi net ! – Nó làm mặt thảm.
– Ờ, để tao coi sao đã ! – Tôi quệt mũi.
– Đồ của mẹ con nè N, cô gói trong bọc đấy ! – Cô Hai bước ra ngoài đưa tôi bọc đồ.
– Dạ cảm ơn cô , con về ! – Tôi để bọc đồ lên xe rồi quay đi.
– Ế đại ka , tiện đường chở em ra nhà thờ chơi chút đi ! – Nhóc con phốc luôn lên xe tôi.
– Tối rồi còn đi gì nữa ? – Cô Hai nạt nó.
– Con đi chút thôi mà, ra xem mấy thằng xóm dưới có ko thôi ! – Rồi nó thúc vai tôi – Nhanh đại ka ơi !
– Vậy N chở nó ra giúp cô ha ! – Cô Hai lắc đầu cười.
– Dạ ko có gì đâu cô, con đi ! – Tôi chào cô rồi đạp đi.
Ra đến nhà thờ, tôi chạy từ từ rồi tấp vô lề thả thằng nhóc con cô Hai xuống.
– Xong, bye ku, tao về trước ! – Tôi vỗ lên sau đầu nó.
– Dạ, bữa nào lên đá banh nha đại ka ! – Rồi nó chạy biến đâu mất.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 22h hơn rồi, dù còn khá sớm nhưng thôi kệ, về nhà ngủ 1 giấc cho đã cũng được, nghĩ đoạn tôi thong thả co chân đạp đi, đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì vô tình tôi nhìn sang bên góc đường khi nãy, Tiểu Mai vẫn còn đang đứng tại chỗ, vẻ như nãy giờ chẳng có chiếc taxi nào tới đón.
– Chưa đón được taxi à Mai ? – Tôi trờ xe đến, ngạc nhiên hỏi.
– Ừ…sao mà mọi khi đứng đợi một lúc sẽ có mà bữa nay lâu quá.. ! – Nàng cắn môi lo lắng đáp.
– Chắc tối nay lễ, hãng taxi ưu tiên đón tại gia hơn, chứ đâu có vắng khách mà chạy lòng vòng tìm ! – Tôi tặc lưỡi suy đoán.
– Hic, chắc vậy rồi ! – Tiểu Mai thở dài.
– Thôi để N chở về cho, cũng gần khuya rồi, đứng đợi tới bao giờ ! – Tôi cười đưa mắt nhìn nàng.
– ……Vậy cảm ơn N trước ha ! – Rồi nàng ngồi một bên yên sau xe, một tay vịn, hệt như lần đầu tiên tôi đưa nàng về nhà vào buổi chiều đầu năm học.
Đường phố vẫn không có vẻ gì là thưa dần như mọi khi lẽ ra là thế, trái lại giờ này ở các khu vực có nhà thờ thì người dân đổ ra đường thật đông, hầu hết là tản bộ đi dạo hoặc xem lễ lúc 12 giờ đêm. Tôi chở Tiểu Mai nên đạp thật chậm, ko dám chạy nhanh vì nàng vận áo váy chỉ ngồi một bên, nhỡ té thì…tôi ko dám tưởng tượng tiếp.
– Nãy lớp mình đi chơi đông không N ? – Tiểu Mai mở lời trước.
– Thì cũng chỉ tầm 15 người thôi, nhưng cũng vui, mà sao Tiểu Mai ko đi ? – Tôi hỏi.
– Mình bận đàn piano trong dàn đồng ca của nhà thờ, tận 9h mới xong nên ko đi được ! – Nàng trả lời.
– Hèn gì, hôm nay N thấy Mai mặc đồ trông lạ quá, hoá ra là phong cách nước ngoài ! – Tôi hiểu ra đáp. – Trông….xinh ghê, hì hì !
– Vậy à ? N khen thì mình nhận, hi ! – Nàng cười mỉm.
– Ơ, mà như vậy là 9h xong mà Mai đứng đợi taxi đến gần 10h luôn à ? – Tôi ngạc nhiên.
– Ừ…thì vậy, chứ xong lễ là phải 12h, mà giờ đó đâu còn taxi nữa ! – Tiểu Mai ngập ngừng đáp.
– Èo ôi, mà… sao Mai ko nhờ người nhà đến chở ? Ba hoặc mẹ chẳng hạn ? – Tôi thắc mắc hỏi.
– Ba mình hay bận công tác xa, còn mẹ thì ở nước ngoài….! – Đến đây giọng nàng trầm xuống hẳn.
– Ừ… ra vậy ! – Tự nhiên tôi cảm thấy buồn giùm Tiểu Mai, ngày thường khỏi kể, đến ngày lễ mà nàng cũng phải một thân một mình.
– Nhưng mà hôm qua ba nói là tối nay sẽ về đón Noel với Mai, chắc là giờ đang ở nhà đợi Mai đó, hì ! – Nàng cười tươi, trông vui hẳn lên.
– Vậy à ? Ừ, để N đạp nhanh hơn chút, bám chắc ha ! – Tôi quay đầu lại nhắc.
– Ừa, hi ! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu nhìn và tay khẽ níu áo tôi.
Nhà Tiểu Mai đèn sáng trong nhà lẫn ngoài sân, lại còn có cả đèn lồng sao năm cánh và các dãy ruy-bang trên lầu và treo ngoài cửa sổ, tôi nghĩ cũng phải thôi, nàng khéo tay thế thì trang trí mấy vụ này cũng chỉ là chuyện vặt thôi.
– Vậy cảm ơn N nhiều ha ! – Nàng mỉm cười, đôi bàn tay líu ríu khẽ đan vào nhau.
– Ừ, N về nha, giáng sinh vui vẻ ! – Tôi gật đầu đáp.
– Hì, N về cẩn thận ! – Rồi nàng quay bước về phía cổng.
Tôi hí hoáy cúi đầu xuống sườn xe sửa lại bọc đồ cho chắc rồi định quay xe chạy về nhà, nhưng lúc ngẩng mặt lên thì tôi ngớ người ra.
Tiểu Mai đứng quay mặt vào hướng cổng nhà, đôi bờ vai hao gầy khẽ run lên, tay nàng cầm chìa khoá mà mãi vẫn ko cất lên được, tôi nhận ra…cửa nhà nàng vẫn khoá ngoài, tức là hiện thời ko có ai trong nhà, cũng có nghĩa… ba Tiểu Mai đã không về đúng hẹn.
Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay…
10 giờ 45 phút tối, ngày 24 tháng 12 năm 2005…
“ Đêm giáng sinh an lành, cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay, nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành, và mọi người trong gia đình hạnh phúc quây quần bên nhau. “
Trích từ Cô bé bán diêm của Andersen.
Tiểu Mai vẫn đứng bất động trước cổng nhà, tay phải run run nắm chặt chùm chìa khoá, và từ sau lưng nàng tôi vẫn đang nhìn theo mà chẳng biết phải nên làm gì lúc này. Nhìn hình bóng người con gái cô độc đứng trước căn nhà to rộng nhưng ko một thành viên gia đình hiện hữu, màn đêm đã phủ xuống như đông cứng khoảng không gian tĩnh mịch buổi khuya, tôi chợt nghe tim mình đập mạnh, một cảm xúc dâng trào mà tôi không thể định nghĩa được đó là gì, hoặc giả có lẽ chỉ là sự cảm thông của một người con trai với một người con gái đang buồn khổ.
Tôi dựng xe, khẽ bước đến gần Tiểu Mai :
– Ơ…N…, về..đi N.., khuya rồi…! – Nàng chợt nhận ra tôi, nấc lên từng từ một, tay đang cầm một phong thư chuyển phát nhanh có lẽ vừa được bóc ra.
– Có chuyện vì vậy Mai ? – Vừa hỏi xong tôi liền tự rủa thầm mình ngu ngốc, đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi mà lại còn chạm vào nỗi đau của nàng lần nữa, lúc này sao mà có thể nói ra được.
– …… ! – Nàng ngập ngừng đưa tôi lá thư vừa bóc ra, đôi mắt đã ngân ngấn nước như chỉ chực trào ra.
“ Gửi bé Mai của ba.
Ba thật xin lỗi con vì có lẽ ba sẽ không về kịp giáng sinh cùng con như đã hứa, bởi có điện khẩn của thuyền trưởng cho biết nhiều người trên tàu đang rất không ổn định về sức khoẻ do thời tiết quá lạnh nơi đây. Vậy nên ba cần phải có mặt, con gái đừng giận ba nhé, ba nhất định sẽ về vào dịp Tết nguyên đán cùng con.
Ôm con thật lâu, ba của con ! “
Bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng nếu là tôi trong hoàn cảnh này thì dù có là con trai cứng rắn đến đâu cũng không khỏi buồn và tủi thân. Tiểu Mai vai run run nấc lên thành tiếng, đôi chân tựa hồ sắp khuỵa xuống …. Và chẳng phải là sách báo hay phim ảnh đã dạy, hay là những lời kể trong những cuộc vui của các bậc đàn anh già đời đi trước, mà là bản năng của một người con trai khi đứng trước một người con gái đang cần được chở che, bạn sẽ tự biết những gì bạn phải và nên làm, tôi không do dự ôm lấy Tiểu Mai, khẽ tựa mái đầu nàng vào vai mình, và đó là lần đầu tiên trong đời tôi ôm một người con gái.
– Không sao, cứ khóc đi, không sao đâu ! – Tôi khẽ nói.
Và Tiểu Mai khóc thật, nàng khóc một cách chân nguyên mộc mạc nhất, từng giọt nước mắt ấm nóng trên bờ vai mà hơn lúc nào hết tôi có thể cảm nhận được, thẩm thấu được rằng những lúc này người con gái chỉ cần một bờ vai chở che để họ có thể an tâm bộc lộ hết những gì vốn đã kìm nén tận trong tâm.
Và tôi lúc này, tôi đang nghĩ gì, tự bản thân tôi có biết chăng? Hay là tôi không dám phủ định bản thân, không dám phủ định tình cảm của mình để có thể quay ngược lại quá khứ ? Không, lúc này tôi vẫn chỉ đang đối xử với Tiểu Mai như một người bạn tâm giao, không thể khác được từ tận tâm can, mà tôi tin chắc rằng bất cứ đứa con trai nào khác trong hoàn cảnh này cũng đều làm vậy, thằng T, thằng K, thằng L hay bất cứ ai, chỉ cần đó là con trai.
Nhưng liệu có phải với bất kỳ người con trai nào thì Tiểu Mai cũng có thể khóc chăng?
Đêm giáng sinh, bầu trời khuya tĩnh lặng với ánh trăng và ngàn sao lấp lánh, gió thốc mát lạnh từng cơn thổi cây lá khẽ xào xạc, thời gian chầm chậm trôi…
Tôi ngồi cạnh Tiểu Mai ở băng ghế trước nhà, nàng đã tĩnh tâm trở lại, ngượng ngùng giữ khoảng cách ngồi với tôi.
– Ba Mai là bác sĩ ngoại khoa và cũng là chuyên viên tâm lý, nhưng lại ko làm ở bệnh viện, tính ông thích ngao du đây đó không bị bó buộc về khuôn khổ hay địa điểm, thế nên ông đã làm bác sĩ trên thuyền của một người bạn hồi đại học… Nên ba hay đi công tác, cũng ít khi về nhà lắm, hoạ hoằn một năm về được vài ba lần rồi lại đi.. – Tiểu Mai giọng đượm buồn kể. – Còn mẹ thì vì công việc và nhà ngoại nhất quyết ở lại Nhật Bản, và Mai cảm thấy ko hợp với cuộc sống luôn diễn ra quá nhanh ở Nhật, nên mới quyết định về quê nội là ở đây sống với cô gọi ba Mai bằng anh hai. Mình được ở nhà riêng, thỉnh thoảng gia đình cô lại ghé qua chơi hỏi thăm rồi về, có gì cần thì gọi cho cô, tiền sinh hoạt thì ba Mai gửi trong tài khoản ngân hàng, nói chung sống tự lập cũng quen dần, hì !
– Vậy…Mai ko nhớ mẹ à ? – Tôi lại hỏi ngu lần nữa.
– Cũng…có chứ, nhưng hè về là Mai lại sang Nhật thăm mẹ vài tháng rồi mới về lại ! – Nàng gượng cười.
– Ừ…, cũng buồn ha, gặp N chắc ko chịu nổi rồi ! – Tôi gãi đầu.
– N là con trai mà, chắc ổn hơn, hì ! – Tiểu Mai vén tóc mai đáp.
Lại im lặng với nhau, có lẽ chúng tôi vẫn còn cảm thấy ngượng vì lúc vừa nãy, giờ ngồi đây mãi cũng ko biết làm gì, nhưng về nhà để Tiểu Mai một mình thì tôi lại không đành, nhìn đồng hồ đã hơn 11h đêm, tôi thu nắm tay lại, đứng dậy quyết định.
– Vào nhà chút đi Mai ! – Tôi hít 1 hơi dài nói.
– Nhưng khuya rồi, N ko về gia đình lo sao ? – Nàng ngước mắt nhìn tôi.
– Chẳng sao, vào nhà cho N mượn điện thoại chút ! – Tôi cười trấn an.
– Ừa, N ko dắt xe vào à ? – Tiểu Mai nhìn ra sau.
– Cứ để đó ! – Tôi khoát tay.
Tay cầm điện thoại, tay bấm số nhà, tôi có đôi phần chột dạ, thôi kệ, lỡ đâm lao rồi phải theo lao tới cùng.
– Mẹ hả ? Con nè ! – Tôi làm giọng tỉnh queo.
– Gì đấy ? Sắp về chưa ? – Mẹ tôi hỏi.
– Chắc chưa đâu mẹ, lễ nhà thờ 12 giờ mới xong mà ! – Tôi gãi đầu.
– 12 giờ khuya quá, hay giờ về đi, mẹ còn đợi được, chứ chút buồn ngủ là con khỏi vô nhà luôn đấy ! – Mẹ tôi doạ, nhưng giọng nghe vẫn hiền từ lắm.
– Dạ thì ý con là đi chơi về con ngủ nhà thằng K mập luôn, rồi sáng mai về sớm, mẹ ngủ cho khoẻ chứ đừng đợi con nha ! – Tôi hồi hộp chờ phán quyết.
– Đi chơi cho cố đi, mẹ méc ba mầy đấy ! – Mẹ tôi nói.
– Dạ hì hì, lâu lâu con mới đi mà, à con lấy xấp vải bên nhà cô Hai rồi, sáng mai con đem về ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
– Ừ, đi đường cẩn thận đấy ! – Rồi mẹ tôi gác máy.
Tôi cười ú tim, vậy là đã thông quan thuận lợi, nhìn sang thì thấy Tiểu Mai nhìn tôi vừa cảm kích vừa… đỏ mặt ngạc nhiên.
– Rồi…tối N ngủ ở đâu ? – Nàng cắn môi hỏi.
– Khỏi ngủ, hai đứa ra ngoài chơi Noel, chán thì thôi, hén ? – Tôi nháy mắt .
– Ừ… ừa, hì ! – Tiểu Mai hấp háy mắt cười thật tươi. – Vậy N đợi mình thay đồ chút nha !
– Ừ, khoác thêm áo vào nhé, trời đêm lạnh đấy ! – Tôi gật đầu.
Đoạn rồi tôi ra trước ngồi trên xe đợi, nghĩ đến Vy tôi lại tự hỏi không biết mình làm như vầy là đúng hay sai.
“ Tuỳ N, Vy ko quản được, chỉ cần…! “ – Tôi nhớ lại câu này của em nó, đúng rồi, chỉ cần mình vẫn một lòng với em ấy, vẫn xem Tiểu Mai là bạn thì chẳng sao cả, nghĩ bụng thế nên tôi cười trấn an mình.
11 giờ 25 phút khuya, ngày 24 tháng 12 năm 2005…

Tin liên quan