Sao anh không thể tiếp tục cho em cùng xây hạnh phúc…

Anh à !

Em muốn gửi mail cho anh vì em đã không ngăn được dòng suy nghĩ của mình. Những ngày tháng biết anh, đó là cũng là những ngày em vui nhất. Vui vì em đã cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong cách nghĩ, cách anh quan tâm và sự tin tưởng anh đã dành cho em trong quảng thời gian đó.

Thời gian qua, em không biết anh đã nghĩ về em như thế nào nhỉ? Một cô gái khó ưa, khó gần, đôi lúc cũng dở hơi… Nhưng em mặc kệ, vì đó là suy nghĩ của anh mà. hihi. Còn em thì đã nghĩ về anh rất nhiều, vì em đã yêu anh hơn những gì em đã nói.

sao-anh-khong-the-cho-em-tiep-tuc-cung-xay-hanh-phuc

Trước đây khi mới quen anh, em đã nghĩ tình cảm của em và anh cũng hư hư thực thực như trò chơi trên mạng. Nhưng theo thời gian, cảm nhận của em đã thay đổi. Đã có một nỗi nhớ không nhỏ. Nhớ lúc mới quen nhau, anh hay gọi em ơi trong lúc làm việc, rồi lại hihi, cái điệu cười đáng ghét ấy nữa. Nhớ lúc anh say rượu nhưng vẫn đủ tỉnh để nói rằng “Anh Yêu Em”. Ôi ! sao giờ này em nhớ nhiều thế nhỉ? Và thêm một chút lo nghĩ khi không thấy anh liên lạc và đặc biệt là những suy tư trăn trở về anh, về chuyện gia đình mà anh đã tâm sự cùng em.

Đã hơn một lần anh nói với em rằng anh chỉ được yêu lần đầu tiên khi còn học cấp 3, còn đến khi lấy vợ, anh chưa kịp yêu đã cưới. hihi, Người dưng đừng nghĩ em nhiều chuyện hay ở không để nhắc lại chuyện cũ nhé. Em nhớ rất kỹ tâm sự này của anh vì em luôn mong muốn nếu có một ngày nào đó duyên nợ đưa em đến bên anh, em sẽ dành tặng cho anh tình yêu như em vẫn nghĩ :một chút lãng mạn mà nồng cháy, chân thành và cởi mở. Tuy cuộc sống sẽ còn nhiều lo lắng, nhưng em luôn ước mơ gia đình sẽ là nơi bình yên nhất để anh trở về sau một ngày vất vả.

Nhớ lần anh xuống gặp em, tiễn anh ra bến xe mà đêm về lòng em đầy những suy tư trăn trở. Nhớ nhất lúc ngồi nghe anh chia sẻ những tâm sự khi 3 bố con anh ở chung, những đêm anh thức dậy một mình để dọn dẹp nhà cửa. Em chỉ ước rằng, giá như lúc đó em được ở bên anh, được cùng anh làm những công việc đó, được nhìn thấy nụ cười thư thái trên khuôn mặt của anh, khi đó em sẽ là người vui nhất. Nhớ cái nét mặt đượm chút buồn khi anh kể lúc phải để con trai lớn về quê ngoại. Lúc đó em chỉ muốn nói với anh rằng, hãy đưa con trở lại, em sẽ chăm sóc bọn trẻ cùng anh.

Và nhớ những lần anh nhắc nhở em rằng hoàn cảnh của anh ví như Bụi Rậm đó, nhưng sao em lại không có cảm giác gì đáng ngại, ngược lại em càng muốn tiếp cận nhanh hơn, chỉ trông thời gian trôi nhanh, em có thể được cùng bố con anh dọn dẹp gọn gàng cái bụi rậm ấy. Em đã nghe và nhớ rất nhiều, và vẫn muốn nghe, muốn biết nhiều hơn nữa.

Rồi hôm em xuống gặp anh ở Đồng Nai, dù được anh giới thiệu là em họ, nhưng em rất vui. Em tự lý giải với mình rằng có lẽ anh cũng không muốn để mọi người bình luận hay xì xào gì về mối quan hệ hiện hữu của em và anh. Cũng tốt mà hehe.

Lần cuối gặp anh (có thể nói vậy được không anh nhỉ), cái đêm hôm đó thật không dễ quên ! Không biết có phải vì có rất nhiều xúc cảm phải kìm nén – cái cảm giác không hề dễ chịu tí nào nên làm người ta hay nhớ tới không nữa. Nhưng thật sự em đã rất khó quên anh ạ. Khi em đứng ngoài đợi anh, em đã đặt ra rất nhiều giả thuyết. Giả thuyết rằng có lẽ em đã sai lần khi nói anh lên gặp em vì đó không phải là dự tính của anh. Anh đã không muốn gặp vậy thì tại sao em lại có gắng níu kéo chứ? Hay là anh đang thương hại em, không nỡ để em buồn trong mấy ngày lễ? Hay là anh cũng có một chút tình cảm chưa xác định với em? và em vẫn tiếp tục tự hỏi. Nên lúc gặp anh rồi, dù rất muốn ôm anh thật chặt, trao anh một nụ hôn thật nồng nàn để xóa lấp những ngày mong nhớ, nhưng em đã không dám làm như vậy. Một chút buồn và sự hoài nghi vây kín tâm tư của em lúc em nằm trong vòng tay anh. Dù rất muốn được sống thật với cảm xúc nhớ thương và chờ đợi bao ngày qua nhưng em đã cố gắng để vượt qua. Em chỉ nghĩ một điều, có thể anh đã không mong đợi tình huống như lúc đó, chẳng qua cũng chỉ là không may thôi. Thật lòng em không muốn vô tình biến mình trở thành người cơ hội. Anh biết vì sao không? Vì em nghĩ về anh, rằng nếu đi quá giới hạn, với một người sống tình cảm như anh, có thể anh sẽ cảm thấy bị ràng buộc và lúc đó 2 từ Trách Nhiệm nó lại đeo bám lấy anh, có lẽ điều này anh là người cảm nhận rõ hơn em. (Anh cũng từng thốt lên rằng cũng còn may mắn chứ nếu không hôm đó anh đã hại anh rồi phải không?) Còn em thì không cổ hũ như anh nghĩ, cũng thích dù ở đâu hay làm gì, để người mình yêu thương luôn được thoải mái và hạnh phúc thì đó cũng chính là niềm vui của em.

Anh biết không, khi anh nói về vết sẹo trên ngực anh, em thầm nghĩ nếu như có điều kiện thích hợp, em sẽ là người xóa dần những nét chữ ấy trong ký ức của anh và sẽ không bao giờ muốn anh phải khắc trong lòng thêm một chữ tương tự như vậy nữa.

Chắc anh vẫn còn hoài nghi về những gì em đã nói đúng không anh? Biết đâu anh đang cười vì có người đang cố tình để giải thích cho cái hành động như thầy tu của mình nhỉ? Có khi nào ngơ ngẩn, anh thử hoán đổi mình vào vị trí của em chưa nhỉ? Một cô gái không nghề nghiệp ổn định, xuất thân trong một gia đình bình dân, cũng khát khao được yêu thương và được yêu thương, nhưng cô ấy đang mong đợi một tình yêu mà không biết có phải là tình yêu hay không, mong đợi người yêu cũng chưa phải là người yêu. Cô ấy luôn muốn thể hiện tình yêu chân thành và lạng mạn nhưng cô ấy lại nghĩ rằng, chắc gì mình đã là người anh ấy cần. Cô ấy cảm nhận được những suy nghĩ đó vì đã nhiều lần anh ấy đã đưa ra lý do để từ chối tình cảm mà cô đã dành cho anh. Anh ấy vẫn luôn nói rằng “anh lại nợ em một câu nói”. Cô ấy loay hoay mãi cũng không thể tự trả lời được liệu tình cảm anh dành cho cô ấy có phải là chắc chắn không hay chỉ nhất thời và rồi cũng sẽ đổi thay. Tình yêu trong xa cách cũng giống như ngọn lửa trong gió. Gió thổi tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng ngọn lửa lớn. Nhưng anh đã không cho em niềm tin. Dù vẫn rất nhớ, rất yêu và tin tưởng (tin theo cách nghĩ của em, cách anh thể hiện trách nhiệm với những đứa con của mình), nhưng em không muốn làm phiền anh nữa. Và khi em hành động như vậy liệu có đúng không anh ?

Nói gì đi nữa thì đó cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của em, chủ quan thì chưa chắc đã đúng.

Và rồi vẫn là cái quy luật ấy, không có gì là mãi mãi phải không anh? Niềm vui chưa trọn vẹn đó cũng đang dần rời xa em. Em đã cố gắng tìm câu trả lời cho mình, đến phút cuối cùng em cũng đã hiểu được vì sao lại như vậy.

Anh cũng đã có quyết định của riêng mình nên em sẽ không có lý do gì để nói nữa. Dù cũng từng yêu thương, cũng đã có nhiều hồ sơ xin việc được gửi lên Bình Phước, rồi tất cả cũng sẽ là kỷ niệm. Không có lý do gì để quên chỉ biết rằng không nên nhắc lại nữa.

Chúc anh có được những gì mình mơ ước, dù rằng có những ước mơ không dễ để thực hiện. Luôn vui khỏe anh nhé!