Anh chỉ cần yêu em là đủ

Tôi trách em ích kỷ không hiểu cho tôi và công việc của tôi, và trong một phút giây nông nổi tôi đã nói chia tay với em. Giờ đây tôi nhớ em rất nhiều, tôi đã sai, chính tôi mới là người ích kỷ. Tôi xin lỗi em, xin lỗi em ngàn lần.

Hôm nay có mưa ! Không phải một cơn mưa to rồi dứt. Nhưng là một cơn mưa kéo dài. Nó dai dẳng như thế khiến tôi nhớ em. Tôi Nhớ vòng tay ấm của em. Cảm giác nhớ em khiến tim tôi thấy nhói.

Tôi và em chia tay ! Đến nay cũng được 1 tháng . Vậy mà tôi cứ ngỡ đã trôi qua hàng chục thế kỷ rồi chứ.

Em nói : Tôi không quan tâm em nhiều. Tôi không dành thời gian ở bên cạnh em, khiến e thấy lạc lõng và cô đơn. Tôi cảm thấy thất vọng vì sao em không thông cảm cho tôi. Tôi còn có công việc của tôi. Em biết rõ điều đó hơn ai hết.

Nhưng trong lúc nóng giận tôi đã lỡ lời.

Tôi đã nói – Chia tay – với em. Vì tôi nghĩ em quá ích kỷ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình. Nhưng tôi đã sai. Tôi mới chính là người ích kỷ. Tôi đã không nghĩ đến cảm giác của em. Như lúc này đây ! Tôi nhớ em rất nhiều. có lẽ em cũng như vậy khi tôi không ở bên em.
hình ảnh minh họa

Trái tim tôi đang nói rằng : “” Hãy đi và xin lỗi “”

Bây giờ thì có lẽ trái tim tôi đã đúng. Tôi vội khoác nhanh chiếc áo và chạy đi tìm e.

Đứng trước cửa nhà em. Tim tôi cứ đập không ngừng. Tôi sợ em sẽ quay mặt với tôi.Tôi sợ đủ thứ ! Nhưng tôi vẫn nghe theo trái tim mình.
Tôi muốn tạo cho em bất ngờ vì thế tôi quyết định gọi điện cho em.

Nhạc chuông của em vẫn là bài hát đó “” Everyday i love you “” . Bài hát mà tôi đã từng hát cho em nghe.

– A lô .. Ai vậy?

Tôi bàng hoàng khi nhận ra người bắt máy không phải em. đó là tiếng của một người đàn ông.Tôi không nói được gì.

– A lô.. Ai đó.. sao không nói chuyện?

Tim tôi bỗng dưng đau đến nghẹt thở. Tôi vội tắt máy và chạy đi trong vô thức.

Tôi cảm thấy hận em. Tại sao em có thể quen một người khác được chứ? Chẳng lẽ em muốn quên tôi. Hay em muốn trả thù tôi. Tôi không nghĩ em như vậy. Nhưng mọi chuyện quá rõ ràng. Làm sao tôi có thể nghĩ khác được nữa.

Kể từ ngày hôm đó ! Tôi đã thay đổi.Tôi rượu chè suốt ngày. Tôi cũng tự tìm cho mình một cô gái.. Vì chính em cũng đã làm vậy với tôi.

Mang tiếng là người yêu.. Nhưng tôi không hề có một chút tình cảm nào . Tôi chĩ luôn nhớ đến em. Dù là khi say hay lúc tỉnh.

Đêm nay tôi lại say. Xung quanh tôi chỉ toàn một màu đen khi không có em. Nhớ lại ngày đó tôi vẫn còn cảm thấy nhói..Cảm thấy hận em. Có lẽ bây giờ em đang vui vẻ bên người ta. Chỉ nghĩ đến thôi thì một thằng đàn ông mạnh mẽ như tôi cũng phải khóc .

Em khiến tôi tổn thương vậy mà sao tôi vẫn yêu em nhiều như thế. Sắp đến sinh nhật tôi rồi. Sao tôi lại cảm thấy cô đơn quá. Không có em tôi như một kẻ bất lực.

Tiếng chuông điện thoại reo làm tan biến mọi suy nghĩ trong đầu tôi.. Tôi vội quẹt nhanh dòng nước mắt. Nhìn vào điện thoại mà tôi cứ ngỡ tôi nhìn nhầm. Là em gọi. Nhưng em gọi tôi làm gì? Tôi có nên nghe hay ko? Cho dù là rất nhớ em nhưng sao tôi vẫn không thể quên được hôm đó. Một lần nữa tôi quyết định làm theo trái tim. Tôi chậm rãi bắt máy và hỏi với giọng say xỉn :

– Ai vậy? ( Biết là em nhưng tôi vẫn cố tình giả vờ)

– Em đây…

Nghe thấy giọng em tôi như muốn khóc. Tôi muốn nghe tiếng em biết nhường nào.

– cô gọi tôi làm gì?

– Em nghe nói mấy ngày trước anh có gọi em. Nên em gọi lại hỏi xem có chuyện gì?

– Ừ.. không có gì đâu. Tôi gọi nhầm số thôi.

– Ừ.. nếu vậy thì em cúp máy đây.

– Khoan đã..

– Có chuyện gì sao?

– Sắp tới sinh nhật tôi, tôi muốn mời cô đến dự, dù sao cũng là bạn bè. chắc cô không từ chối chứ?

– Ừ.. em sẽ sắp xếp.

– Ừ..

Tôi nhớ em và muốn gặp em.Nhưng bản chất trong con người tôi lại muốn trả thù em . Tôi muốn em phải tổn thương hơn tôi gấp 10 lần. Nghĩ lại tôi đúng là một thằng khốn nạn. Nhưng tôi không thể quên được cảm giác đó. cảm giác đau đớn cứ nhói trong tim tôi. Chính em khiến tôi như vậy. Là vì em

Hôm nay là sinh nhật tôi.Nhà tôi cũng đủ rộng để chứa nhiều người. Vì muốn trả thù em nên tôi phải giả vờ thân mật với người yêu hiện tại. Nhưng không biết em có đến không? Rõ ràng là tôi mong e đến..Vì tôi nhớ em. Tôi muốn biết em bây giờ ra sao? Đã lâu rồi không được nhìn thấy em.Nhưng không hiểu vì sao tôi lại phải làm cái trò này.

Đang loay hoay nói chuyện với đám bạn thì có một thằng bạn đánh vào vai tôi nói :

– Ê.. Phải con bồ mày không?

Tôi vội quay lại…. Vừa thấy em tôi mừng ra mặt. Đúng là em rồi. Tôi chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy em.Muốn hôn em và muốn nói rằng ” Tôi rất nhớ em ” Nhưng không thể ! Người yêu của tôi bây giờ không phải em.

Tôi giả vờ lạnh nhạt bước đến chỗ em.

Em đang nhìn xung quanh.. chắc là tìm tôi. Tôi vỗ nhẹ vào vai em.. Em chợt giật mình quay lại. Em cười với tôi một cách gượng gạo.

– Em khỏe chứ?

– Ừm.. Em vẫn khỏe.

– Nhìn em gầy hơn trước rất nhiều.

– Ừm.. Do em bệnh một thời gian.

Nghe vậy tôi rất lo cho em. Tôi muốn hỏi em nhiều điều lắm. Nhưng không thể để em biết tôi còn yêu em. Tôi chỉ nói chuyện với em như một người bạn.

– Người yêu e đâu ? Hôm nay không đi chung sao?

– Anh yêu ! ( Tiếng người yêu tôi gọi cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi với em )

Vừa thấy cô ấy sắc mặt em liền thay đổi. Như kế hoạch đã sắp xếp. Tôi giả vờ thân mật với cô ấy.

– Anh đây.

Cô ấy chạy đến ôm chầm lấy tôi rồi nhìn về phía em hỏi :

– Ai vậy anh?

– À.. đây là bạn anh. Lâu rồi không gặp.

Em cười với cô ấy một cách gượng gạo. Tôi biết điều đó. Vì nụ cười thật sự của em tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Tôi giả vờ hôn lên má cô ấy và nói:

– Em đi chơi đi. Anh nói chuyện với bạn anh một chút.

Trước khi đi cô ấy còn ôm hôn tôi một cái hôn thật sâu trước mặt em. Tôi quay sang nhìn thấy em vừa dụi mắt. có phải em khóc không?

– Em vào nhà vệ sinh một chút. có cái gì đó vừa bay vào mắt.

Tôi biết em đang khóc. Có phải tôi đã quá đáng không? Nhưng cũng là do em cả thôi. Chính em khiến tôi tổn thương trước. Tôi nói một cách lạnh lùng.

– Ừ.. em đi đi.

Buổi tiệc diễn ra rất sôi nổi..Ai cũng vui vẻ nhưng em thì chỉ ngồi một chỗ.. Tôi cố tình đùa giỡn thân mật với người yêu. Em thấy mọi thứ. có khi tôi thấy e quay mặt đi đến lúc tôi nhìn em thì em lại giả vờ cười.

Bỗng chốc tôi hòa nhập vào mọi thứ và quên mất em. Đến khi nhìn lại thì không thấy em. Tôi vội chạy nhanh đi tìm em.. Tôi tìm em khắp nơi. Tôi không muốn em biến mất một lần nữa. Tôi nhận ra tôi còn yêu em rất nhiều…

Tôi đi xung quanh thì chợt nghe tiếng khóc của ai đó. Tôi đi theo tiếng khóc đó. Tôi giật mình khi nhìn thấy em đang ngồi khóc một mình. Lúc này tôi mới thật sự hối hận…. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy em. Em liền đẩy mạnh tôi ra.

– Tôi không cần anh thương hại.

Em quẹt nhanh dòng nước mắt và đứng lên đi. Tôi nắm lấy tay em kéo mạnh về phía tôi. Tôi ôm chặt lấy em.

– Đừng bỏ Anh. Anh cần em.

Em dùng hết sức đẩy tôi ra.

– Anh đã làm tổn thương tôi một lần. và lần này cũng vậy!

– Không.. Anh không có.

– Anh im đi. Dày vò tôi như vậy chưa đủ hay sao? Từ ngày anh nói chia tay tôi.. tôi đã khóc rất nhiều. khóc đến ngã bệnh. Anh 2 tôi phải từ dưới quê xa xôi lên để lo cho tôi. Cũng vì anh mà tôi phải làm buồn lòng gia đình tôi. Như vậy còn chưa vừa lòng anh sao?

Tôi chợt im lặng. Là do tôi hiểu lầm em. Tất cả đều do tôi. Tôi yêu em mà lại cố tình làm tổn thương em.Tôi đã sai hoàn toàn. tôi thật khốn nạn..Cố kìm nén nhưng tôi vẫn không thể che dấu được nỗi đau trong lòng . Tôi cố gắng che đi những giọt nước mắt.

– Anh xin lỗi.

– Không cần.

Có vẻ em đang đau lòng lắm. Tôi đã khiến em tổn thương quá nhiều.

– Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.

Nói dứt câu. E quay mặt đi. Tôi đứng nhìn em đi mà chẳng biết làm gì? E dứt khoát như vậy thì tôi biết làm sao đây? Tôi đã sai rồi. Tôi đã quá ích kỷ. Đáng lẽ tôi không nên hận em. không nên cố tình trả thù em như thế. Tôi đã tự tay giết chết trái tim em một lần nữa. Nhưng nếu cứ để em đi như thế thì tôi lại sợ em sẽ biến mất. Không được ! Tôi không thể để mất em một lần nữa. Tôi vội chạy thật nhanh về phía em… Tôi ôm chầm lấy em từ phía sau. Lần này tôi siết chặt em không để e đẩy tôi ra nữa.

Tôi hét lên :

– ANH XIN LỖI.. ANH XIN LỖI..ANH XIN LỖI… ANH XIN LỖI…ANH XIN LỖI….

– Đủ rồi. Người ta đang nhìn kìa.

– Vậy anh nói nhỏ lại. Anh xin lỗi.

– Buông em ra đi rồi nói chuyện.

– Không ! không bao giờ.

Tôi dứt khoát không buông em ra.

– Anh ôm chặt em làm em không thở nổi.

– Vậy anh ôm lỏng một chút.

– Anh muốn gì?

– Anh muốn em về với anh.

– Để anh làm tổn thương em nữa sao?

– Không ! Không có. Do anh hiểu lầm nên anh mới làm em tổn thương. bây giờ anh biết lỗi rồi. Em tha thứ cho anh đi.

– Tha thứ cho anh. rồi anh sẽ làm gì?

– Làm bất cứ chuyện gì em muốn.

– Vậy buông em ra đi.

– Không ! Buông ra em sẽ chạy mất.

– Em không chạy . Buông e ra đi.

– Hứa đi.

– Em hứa.

Tôi từ từ buông em ra…vì sợ em chạy mất. E quay lại nhìn tôi. Ánh mắt của em bây giờ ! Là ánh mắt đó.Ánh mắt của những ngày yêu nhau. Em nhìn tôi hỏi :

– Nếu tha thứ cho anh. Anh sẽ làm gì?

– Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn. Anh sẽ lau nhà ,quét nhà ,nấu cơm, rửa chén…Anh..

Bất chợt em đặt lên môi tôi một nụ hôn bất ngờ…. Khiến tim tôi đập loạn xạ.. Mặc dù đây ko phải lần đầu tiên tôi hôn em. Nhưng sao nụ hôn ngọt ngào cũng như lần đầu.

Em khẽ cười .. Nụ cười của ngày ấy… Em nhìn tôi và nói :

– Em không cần anh làm gì hết. Chỉ cần yêu em là đủ.

Xem thêm:   Liệu rằng ta có còn yêu nhau không?