Anh chưa bao giờ… không yêu em
Anh không yêu em… nhưng em lại rất yêu anh. Đó là một cái tội và cũng là sai lầm của tôi. Tất cả cũng chỉ vì tình yêu tôi dành cho anh quá lớn.
Còn tận bốn mươi phút nữa, tận một tiết học để tôi có thể làm nốt những bài tập còn lại trong tờ đề môn Toán. Nhưng thực sự là đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, nó không còn đủ minh mẫn để mà nghĩ tiếp xem nên làm gì với bốn mươi phút quý giá còn lại của kì thi. Cả phòng bắt đầu nhốn nháo hỏi bài nhau, kiểm tra kết quả. Tôi biết mình có thể làm được điều đó, nhưng lại chỉ ngồi yên nhìn đồng hồ chạy, mặc kim đồng hồ cứ nhích từng giây, từng phút một. Để làm gì à? Cũng chẳng biết nữa, tôi chỉ đang muốn giết thời gian một cách nhanh nhất thôi. Tôi không chắc bài làm của tôi đạt được điểm trung bình hay không nữa, nhưng vẫn cố hy vọng giám thị chấm thi do nóng bức quá mà cho bừa điểm thành 5 đi! Mỗi người ai chẳng có quyền được mơ ước. Và đương nhiên là tôi cũng vậy, nhưng ước mơ của tôi nó quá nhỏ bé và tầm thường so với những người ở đây- ở trong cái phòng thi này.
Ừ, tôi không được giỏi, không được thông minh cho lắm, tôi biết rõ điều đó. Thế nên tôi cũng chẳng có hứng thú gì lắm vào mấy cuộc thi vô vị đến phát ngán này. Nó làm tôi mệt mỏi. Hơn nữa trước khi thi tôi còn bị một cú shock làm cho kiệt quệ cả tinh thần nên bây giờ cũng chẳng còn tí cảm xúc nào để đi hỏi đáp án nữa. Ngán ngẩm. Hầu như ai cũng xin thêm giấy, đứa nào cũng đâm đầu vào cái tờ giấy vô tri đó.” Cầu cho chúng mày học nhiều rồi thần kinh hết cả lũ đi”- Tôi lẩm bẩm. Tên giám thị coi thi lượn như cá cảnh. Hắn đứng bên cạnh bàn tôi và nhìn vào bài thi chưa được nổi hai mặt giấy. Tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn- tất nhiên bằng một đôi mắt không thể nào vô tội hơn. Lão nhếch mép cười rồi lại tiếp tục…lượn. Bực mình, tôi chỉ muốn đấm thẳng vào cái mặt giả tạo điêu ngoa của hắn. Đàn ông gì ẻo lả như thái giám. Không hiểu bà nào bị đục thủy tinh thể mà lại đi lấy hắn. Không hiểu hồi trẻ hắn như thế nào nhỉ? Tôi cố tưởng tượng rồi cười một mình. Có đẹp đẽ ra sao chắc cũng chẳng làm tôi ham muốn được.
Bởi vì… trái tim tôi, nó đã chết từ ngày hôm qua rồi…….
Chúng tôi đã quen nhau được ba năm. Tình yêu của tôi dành cho anh rất lớn, nhưng tôi không bao giờ nói rằng mình yêu anh rất nhiều. Tôi sợ mình sẽ bị tổn thương, sẽ làm anh ấy tỏ ra thương hại tôi- đó là cái điều mà tôi căm thù nhất.
Tính từ lúc gặp mặt và có thể coi là trưởng thành, anh ấy không bao giờ nói yêu tôi, anh nói ở tuổi này chưa muốn yêu. Tình cảm là một mớ bòng bong dính vào sẽ rất đau đầu, thế nên như anh vẫn nói “Anh không yêu em”….
Nhưng trước kia, khi còn chưa gặp mặt, chỉ quen nhau trên yahoo, có một lần anh nói yêu tôi, yêu thật lòng, đó là cái chuyện của hai năm trước, rất lâu rồi. Tôi không bao giờ quên được cái lần đó, tôi đã khóc rất nhiều, anh ấy cũng vậy, tôi tin những gì lúc đó anh gõ trên bàn phím hoàn toàn chân thật, tình yêu của những cậu bé còn ngây thơ ngồi trên ghế nhà trường.
Có thể là do thời gian, cũng có thể là do đã lớn, biết nghĩ sâu xa hơn, biết có yêu nhau mãi cũng chẳng đi đến đâu nên anh ấy mới nghĩ thế. Anh không yêu em, thế nên cũng chẳng có lý do gì khiến em phải yêu anh cả, tôi luôn nghĩ vậy mỗi khi đề cập đến chuyện tình cảm. Có ai biết rằng khi nói ra những từ đó, tim tôi như vỡ vụn, đau nhói nơi lồng ngực, như một người bị đâm một nhát vào tim mà vẫn tỏ ra hạnh phúc vì đã được hy sinh một cách oanh liệt.
Mối quan hệ của chúng tôi rất phức tạp, nhìn vào sẽ giống như các đôi tình nhân, nhưng anh ấy vẫn nói thế “Anh không yêu em” điều đó càng làm tôi buồn hơn, cảm thấy trơ trọi và cô đơn vô cùng. Nhưg tôi vẫn chấp nhận cái điều không thể chấp nhận đó được. Cũng chỉ vì tôi quá yêu anh (hay tại anh là mối tình đầu của tôi?) “Thế quan hệ của chúng mình là như thế nào?” “Anh cũng chẳng biết nữa ” “Giống bồ bịch ý hả? Em là người tình của anh, anh cũng là người tình của em- một cách chính thức” “hay đấy, có thể em nói đúng, rất chính xác” . Thế là tôi buồn bã thừa nhận vị trí của mình trong trái tim anh ấy. Tôi là người tình- một cách chính thức. Nên cười hay nên khóc?????
Gọi là bồ bịch, người tính nhưng số lần tôi và anh gặp nhau cực kì ít, có thể coi là hiếm hoi. Lịch của hai đứa luôn lệch nhau vậy nên mỗi khi chọn lựa thời gian cũng là một việc khá đau đầu. Chúng tôi thì ở mỗi người một đầu thành phố, xe cộ thì không có vậy nên chỉ có cách sử dụng phương tiện công cộng là xe bus mà thôi. Nghĩ cũng buồn cười, bạn có thể tưởng tượng được cảnh hai người hẹn hò nhau bằng xe bus không? Chẳng lãng mạn tẹo nào nhỉ? Nhưng tôi lại thích mỗi lần đứng trên cái xe màu vàng đó với anh, những ngón tay thon dài của anh luôn giữ chặt lấy tôi nói “Đừng đi giày cao gót nữa”, “kệ em”, “chẳng đẹp gì cả”, “Ai bảo anh thế?”, “anh thích những gì tự nhiên hơn, xem kìa, em đứng còn không vững nữa”. Những lúc như thế, thực sự tôi rất hạnh phúc, bởi tôi biết anh quan tâm tới tôi. Với một trái tim đang yêu thì những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt và đơn giản đó lại đủ để làm cho nó đập lạc nhịp.
Tôi xuất thân trong một gia đình nói lịch sự là bình thường nhưng so với gia đình anh ấy thì nên sử dụng cụm từ “Tầm thường” có lẽ cũng chẳng sai. Nhà tôi buôn bán nhỏ, không như nhà anh ấy, buôn to bán lớn. Bố tôi trước kia chỉ là một công nhân quèn giờ đã nghỉ hưu, không giống như bố anh ấy là giám đốc một công ty không nhỏ, chị tôi cũng chỉ là một nhân viên bán hàng trong siêu thị, không giống như anh trai của anh ấy, là trưởng phòng của một văn phòng luật nằm giữa trung tâm thành phố. Vì thế mỗi khi nói đến chuyện này tôi lại tỏ ra khá tự ti, hơn nữa còn lảng tránh. Tôi xác định rõ ràng, mình không lấy anh ấy. Bởi hoàn cảnh chúng tôi hoàn toàn khác nhau, có ranh giới một cách rõ rệt. Chỉ tôi và anh có một điểm chung là những sinh viên đi học chưa làm ra tiền mà thôi. Thử hỏi nếu anh ấy ra trường, có công ăn việc làm ngon lành, liệu có còn nghĩ đến tôi không? Có khi gặp lại tôi còn phải nheo mày nhớ lại tên không biết chừng?
Nhưng tôi vẫn luôn hi vọng anh ấy và tôi sẽ cưới nhau, sẽ là một gia đình hạnh phúc. Mỗi buổi sáng tôi sẽ dậy sớm làm đồ ăn cho anh, sau đó hai đứa chở nhau đi làm, đến tối chúng tôi sẽ cùng nhau vào bếp, sau khi ăn xong sẽ tay trong tay đi dạo trên những con phố tràn ngập ánh đèn neon…hạnh phúc với một đứa con gái mười chín tuổi như tôi đơn giản như thế thôi.
Nhưng bây giờ tôi không bao giờ dám mơ tới điều đó rồi, bởi chỉ cách đây mười ba tiếng thôi, anh ấy nói chúng mình đừng liên lạc với nhau nữa, hãy cho nhau lối đi riêng. Sau khi nhận được tin nhắn đó, người tôi cứng đơ như một pho tượng, chỉ một tin nhắn mà đủ làm tôi mất ngủ cả một đêm. Điều gì đến cũng sẽ đến, đơn giản chỉ là sớm hay muộn thôi, nhưng cái này… nó làm tôi bất ngờ vì đột ngột quá. Chỉ vừa tuần trước anh ấy còn rủ tôi đi ăn liên hoan cùng… vậy mà chỉ bảy ngày sau anh ấy nói muốn chia tay… không một lý do… không một lời níu kéo…
Tôi không reply lại tin nhắn. Ngồi bất động trên giường trong một khoảng thời gian rất dài… chỉ để nhớ lại những lần chúng tôi đi chơi với nhau, nhớ lại những hành động của anh ấy, nhớ lại những lời anh ấy nói từ hồi còn quen nhau trên mạng,,,, tất cả như những vết dao cứa vào trái tim đang rỉ máu của tôi.
Anh không yêu em… nhưng em lại rất yêu anh. Đó là một cái tội và cũng là sai lầm của tôi. Tất cả cũng chỉ vì tình yêu tôi dành cho anh quá lớn.
Mấy ngày trước chúng tôi không nói chuyện có lẽ là lúc anh ấy đang suy nghĩ về tình cảm của cả hai. Trước kia anh ấy nói “Làm người tình của anh, em có thấy tội không?” tôi dứt khoát trả lời một chữ “Không” sau đó anh ấy ghì chặt tôi vào lòng, xoa đầu tôi như một đứa trẻ nói “Ngốc ạh, cứ như thế này anh sợ anh sẽ yêu em mất!” Lúc đó tôi tưởng mình đã sắp rơi nước mắt ra rồi, nhưng lòng tự kiêu của một đứa con gái khiến tôi đẩy anh ấy ra chu mỏ lên nói “Đừng lừa em, anh biết em rất dễ bị lừa mà! Nếu anh nhắc lại lần hai chắc chắn em sẽ tin và đem lòng tin đó xuống tận đáy mồ đấy!” Thấy hành động trẻ con đáng yêu của tôi, anh ấy chỉ cười mỉm, rồi chúng tôi lại nói sang vấn đề khác. Chúng tôi rất ít khi gặp nhau, nhưng khi gặp nhau thì lại nói rất ít. Anh nói tôi khác trước, ngoan và nghe lời anh hơn, không còn cái vẻ chua ngoa đanh đá thời trẻ con, cứ như thế này mãi anh ấy sẽ rất vui. Đó là một người khá trầm tính, không giống như tôi, lúc nào cũng có thể líu lo ríu rít như một con chim non được. Anh ấy nói thích tôi ở điểm đó, những thằng con trai khác theo đuổi tôi cũng nói vậy. Thế nên tôi cảm thấy rất tự hào về cá tính của mình.
Anh ấy không nói lý do là gì, nhưng tôi biết. anh sợ mối quan hệ càng kéo dài thì cả hai sẽ cùng mệt mỏi. Anh ấy sợ tôi vì anh ấy mà khổ, mà tủi thân. Có lần tôi nói “Nếu mình có chia tay thì anh đừng tỏ ra thương hại em, em là một đứa rất kiêu, vậy nên khi xa nhau rồi hãy giữ lại một chút lòng tự trọng cho em”…. Vậy là lần này anh làm đúng như vậy, y chang như lời tôi khẩn cầu. Dứt khoát và nhanh gọn.
Bỗng dưng lúc này tôi lại muốn có một chút thương hại mà anh dành cho. Tôi nhớ anh ấy, rất nhiều mới đúng. Bài tập trong đề thi hầu như tôi không làm được chút gì cả, những con số trở nên vô nghĩa trong khối óc của tôi lúc này, vì trong đầu tôi chỉ có anh mà thôi. Nếu chia tay, anh nói anh có người yêu mới rồi, rằng anh chỉ coi em như một con bồ theo đúng nghĩa, chán rồi bỏ thì chắc chắn em sẽ không như thế này đâu. Tại anh tốt với em quá, ngay cả lời chia tay, anh vẫn tỏ là một thằng đàn ông tốt, anh nói chia tay, em biết là vì anh lo cho em mà thôi…Sao mà em ghét anh quá? Sao anh không tỏ ra nhẫn tâm để em hận và căm thù anh đi? Anh tốt với em như thế này chắc chắn em sẽ không bao giờ quên được anh đâu.
Vậy là Chấm dứt…
Không nhắn tin
Không gọi điện
Xóa sạch số trong danh bạ
(Nhưng em không dám xóa những gì về anh trong trí nhớ)
Không còn liên lạc gì với anh nữa
hai tháng sau, vào một ngày cuối tháng bảy, tôi vô tình gặp anh trong quán nước mà ngày trước chúng tôi vẫn thường lui tới. Nó nằm ngay mặt đường, lại ở ngay cạnh bến xe bus nên rất tiện cho việc đi lại, từ trên cao nhìn xuống có thể ngắm nhìn quang cảnh của cả thành phố, rất thơ mộng. Anh ngồi một mình với ly cacao đá bên cạnh cửa sổ, có thể là anh đang đợi ai chăng? Nhân lúc người đó chưa đến, tôi có thể nói chuyện với anh ấy một chút, với tư cách một người bạn hai tháng chưa gặp, chắc là được.
Tôi tiến gần đến chỗ anh, phải hít ra thở vào năm, sáu lần mới dám nở một nụ cười và giơ hai ngón tay lên một cách rất tự nhiên”Hi, lâu không gặp anh rồi. Em ngồi đây một chút được chứ?”. Tôi học điện ảnh, và là một nhà biên kịch giỏi, diễn phim cũng không tồi, nên tôi giả vờ rất tốt, rất tự nhiên. Hành động đó của tôi tỏ ra khá khách khí, vừa lịch sự vừa tỏ ra một sự xa cách. Tôi không muốn anh ấy thấy tôi trong bộ dạng thất thểu vào mỗi buổi chiều đi học về như một kẻ mất hồn. Tôi phải cố chứng minh rằng, không có anh, tôi sống vẫn rất tốt. Đâu phải mất đi tình yêu của anh là tôi mất đi cả thế giới đâu??? Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi có vẻ khá ngạc nhiên rồi khẽ gật đầu. Tôi ngồi đối diện với anh, ly cacao đá chưa hề động đến, vẫn còn nguyên, tôi chăm chú nhìn anh đang thơ thẩn nhìn bên ngoài mà không hề chú ý đến sự hiện diện của mình nên cảm thấy có phần tủi thân, nhưng là một diễn viên thì không được phép để lộ vai diễn, tôi cất tiếng hỏi trước:
– Anh đang đợi ai à????
– Không, sao em hỏi thế?? Mà em tới đây có chuyện gì vậy? Hẹn bạn trai à???
Anh ấy đẹp trai vẫn như trước, nhưng nụ cười kia sao mà khác thế? Giọng điệu kia, còn có phải là anh nữa không? Anh ấy nói như thể chúng tôi chưa từng hẹn hò với nhau, chưa từng có tình cảm với nhau vậy. Chúng mình đã chia tay… thực sự rồi sao??
– Sao..sao anh biết là em hẹn người yêu????- Tôi thấy khá căng thẳng, giọng hơi run run. Tôi là vậy, có chút gì động chạm mạnh mẽ đến tình cảm và lòng tự trọng là y như rằng lưỡi cứ líu lại với nhau, bộ dạng thì như cá mắc cạn
– Anh đoán vậy thôi, không lẽ em đến chơi một mình- Anh ấy vẫn thản nhiên nói mà không để ý đến thái độ của tôi, giọng điệu vừa mỉa mai, vừa chua xót
– Anh cũng vậy đó thôi….- Tôi thờ ơ nói, cố gắng khơi gợi lại kỉ niệm của cả hai- Thực ra em đến đây để tìm lại một vài thứ
– Gì???- Anh ngạc nhiên
– Tìm lại kí ức- Tôi cố gắng dằn mạnh từng tiếng như muốn chứng minh cho anh ấy hiểu về tình cảm của tôi, rằng tôi vẫn chưa hề quên được anh ấy
– Em có vẻ sống vẫn tốt nhỉ? Nhìn mẫm mẫm hơn, trắng ra- Lúc này tôi mới thấy anh chạm vào ly cacao, tay khuấy đều rồi chạm lên môi. Môi anh rất đẹp, cô gái nào cũng mơ ước bạn trai mình có một bờ môi mọng và hồng như thế. Nhiều lúc tôi còn tự hỏi không biết anh có đi phẫu thuật giới tính hay không nữa. Bởi nói thẳng ra là anh rất đẹp, còn hơn cả những cô gái đẹp trên truyền hình nữa ấy chứ
– Em ăn được ngủ được lại chẳng lên cân?
– Hơn trước kia!
– Anh vẫn còn nhớ được trước kia em như thế nào cơ á? Công nhận là trí nhớ anh cũng không tồi! –Bỗng tôi cảm thấy chí ít ra anh ấy còn biểu lộ sự quan tâm dành cho tôi, hơn nữa còn có vẻ rất để ý đến cuộc sống hiện tại của tôi nữa
– Em đừng nói cái kiểu đó nữa, em vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả.
– Em thì lúc nào với anh mà chẳng trẻ con, mãi chẳng trưởng thành
Trước kia, mỗi khi tôi vô cớ nổi điên anh ấy lại lấy giọng của một ông cụ non lầm bầm “Em lúc nào cũng trẻ con, mãi chẳng lớn gì cả. Thế nên anh chẳng bao giờ muốn yêu trẻ con vì sợ phạm pháp” Lúc đó do đang tức, bị động chạm tự ái thế tôi càng điên tiết mắng chửi anh hơn, sau đó nghĩ lại thấy cũng đúng. Anh chưa bao giờ sai cả, anh luôn luôn đúng!
– Ừ.. anh biết mà- Anh thở dài ngao ngán rồi lại tiếp tục hướng ánh mắt ra bên ngoài
Nhận thấy sự tồn tại của mình gần như vô nghĩa, tôi giả vờ liếc qua đồng hồ rồi nói có việc bận, nhưng chưa kịp đứng dậy thì bỗng anh ấy nói bằng một thứ giọng run run
– Thực ra… thực ra anh rất nhớ em…. ở lại với anh một chút có được không?
Rồi nhìn tôi bằng một ánh mắt như van nài, lúc đó tưởng như sắp khóc rồi, nhưng kìm nén tôi ngồi xuống, giọng cũng run không kém, tôi hỏi anh
– Chúng mình thực sư… thực sự đã… chấm dứt rồi sao???
Hai từ “chấm dứt” tôi bật lên một cách khó nhọc, có một tuýp người sống trong tình cảm là hỏi rồi nhưng lại sợ nghe câu trả lời, tôi là một trong số những người dở hơi đó
– Em nghĩ sao???
– Không… em không muốn…. bởi vì….vì….em sợ anh sẽ không còn được ai lo lắng, quan tâm đến nữa
Tôi định nói rằng tôi yêu anh, nhưng lại sợ bị anh ấy phủ nhận, như thế sẽ rất mất thể diện nên đành phải nói lệch đi. Anh ấy có vẻ hiểu, đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay đang run lên của tôi
– Trước kia, anh đều nói rằng anh không yêu em… em còn nhớ không?
Tôi gật đầu, làm sao mà quên được bốn từ làm tim tôi đau nhói như thế
– Nhưng sự thực là anh chưa bao giờ không yêu em cả …………
– Sao???- Tôi giật mình, vẫn còn chưa hiểu tai mình có bị lãng không
– Chỉ vì anh nhút nhát quá, anh sợ yêu em sẽ làm em khổ, vì chúng mình ở xa nhau, lại ít khi gặp gỡ, mỗi khi em bị ai bắt nạt anh sẽ không bảo vệ cho em được… yêu em.. mà không làm gì được cho em… anh thấy mình hèn quá!!!
– Anh… anh yêu em????? –Tôi ngỡ ngàng, hai mắt đỏ lên như trực khóc
– Nhưng anh lại không dám thừa nhận điều đó… anh sợ em sẽ phải chịu thiệt thòi thôi… Anh xin lỗi….
– Vậy là anh chia tay em???
– ừ… nhưng hai tháng qua chẳng lúc nào là anh không nghĩ về em cả. Sự thực là anh rất nhớ em… và cũng rất yêu em nữa
– Vậy chúng mình làm lại có được không?- Tôi ngước đôi mắt ngấn nước nhìn anh, giọng nói như van nài- Chúng mình yêu nhau mà, phải không?
– Nhưng em sẽ phải đợi anh rất lâu, thời gian anh dành cho em không nhiều đâu. Với lại anh không thể học xong rồi cưới vợ luôn được. em còn tương lai của mình nữa, em rất xinh, có rất nhiều người muốn theo đuổi…
– Nhưng em yêu anh- tôi đập bàn, cắt đứt câu nói mà anh đang nói dở và gần như hét lên, nước từ ly cacao bắn từng giọt lên mặt bàn
– Còn anh thì chưa bao giờ… không yêu em!!!!!!!!!!!
Anh vẫn nhẹ nhàng từ giây phút đầu đến tận bây giờ, đôi mắt trĩu nặng ưu tư đó như một lời xin lỗi chân thật nhất dành cho tôi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Tôi siết thật chặt lấy đôi bàn tay của người đối diện, mắt ngấn nước
– Chúng mình làm lại từ đầu được không anh????
– Không đâu- anh mỉm cười ranh ma
– Tại sao?- Tim tôi gần như vỡ vụn, muốn nổ tung ra ngoài
– Phải tiếp tục chứ! Em đúng là một nhà biên kịch tồi, thảo nào điểm toàn thấp là phải
– Anh lừa em à??? Đồ độc ác!!!- Tay tôi lập tức buông ra khỏi tay anh liền
– Anh chỉ nói thật thôi mà, làm lại từ đầu thì lâu lắm, lại phải bắt đầu tán tỉnh em xong hẹn hò rồi tỏ tình. Ôi mệt lắm!!!! Anh thích tiếp tục cơ- Anh đưa tay nắm chặt lấy những ngón tay đang lạnh ngắt của tôi, đôi môi cong lên khẽ mỉm cười
– Tiếp tục làm gì? Là bồ ý hả?- Tôi cúi gằm mặt xuống bàn, giọng nói không được tự nhiên cho lắm, có chút gì buồn buồn và trách móc
– Không, phải có bước tiến triển xa hơn. Là- người- yêu! – anh dứt khoát, nhìn thẳng vào đôi mắt đang tròn lên vì ngạc nhiên của tôi
Hôm nay ngày 31/7 anh ấy nói yêu tôi, tất nhiên tôi không thể nào từ chối được. Câu nói này, ba chữ này tôi đã đợi ba năm nay rồi!!!
Xem thêm: Giá như em đến sớm hơn 1 chút.