Anh là người em chẳng thế gọi tên

ANH LÀ NGƯỜI EM CHẲNG THỂ GỌI TÊN

anh la nguoi em chang the goi ten

Anh là người em chẳng thể gọi tên
Chẳng thể ở bên mỗi khi lòng yếu đuối
Anh ở rất gần…nhưng lại xa tầm với
Giá được một lần anh khẽ hỏi:”ổn không?”

Anh là người em chẳng thể nhớ mong
Chẳng thể ngóng trông khi nắng chiều vừa tắt
Chẳng thể dịu dàng ôm lấy anh thật chặt
Khi gió mùa về em lạnh ngắt bàn tay.

Anh là người em chẳng thể tựa vai
Để bình yên ngủ giấc dài ấm áp
Chẳng thể nào bắt anh ngân nga hát
Hay chọc em cười khi đôi mắt rưng rưng.

Anh là người em chẳng dám quan tâm
Chỉ dám dõi theo trong âm thầm lặng lẽ
Chỉ dám nhẹ nhàng gọi tên anh thật khẽ
Trong giấc mơ nào người bỗng ghé lại thăm.

CÒN LẠI GÌ KHI CẢM XÚC QUA ĐI

con lai gi khi cam xuc qua di

Còn lại gì khi cảm xúc qua đi
Em lại trở về con số không tròn trĩnh
Lại giấu mình vào bóng đêm yên tĩnh
Giọt nước mắt rơi theo tiếng miệng đời

Em giấu nỗi đau sau ánh mắt lả lơi
Giấu trái tim em sau tiếng cười ngạo nghễ
Giấu sự khát khao xuống tận cùng dâu bể
Giấu tình anh vào sâu thẳm tâm hồn

Còn lại gì , ngoài những nỗi buồn
Anh bỏ quên khi quay lưng vội bước
Kết thúc cuộc chơi , dù ai người thắng cuộc
Cũng tê lòng trong trăm nhớ ngàn đau.

Hạnh phúc mượn vay chỉ đẹp lúc ban đầu
Sau phút đam mê ta trở về thực tại
Những dằn vặt, day dứt cuốn tình ta xa mãi
Cuộc tình này đâu có chỗ cho em !

Anh lại trở về bên tổ ấm bình yên
Em lại chông chênh một mình như vẫn thế
Hạnh phúc mong manh tan ra như bọt bể
Nỗi buồn đau sao chẳng chịu tan cùng.