Anh lương con nhà bác ví – Nhớ em tiền

ANH LƯƠNG CON NHÀ BÁC VÍ

anh-luong-con-nha-bac-vi

Nhà bác Ví có anh Lương

Tháng nào anh cũng vẫn thường ghé thăm

Chơi thân từ tuổi mười lăm

Đến nay cũng đã chục năm gần kề.

Mỗi lần công tác xa về

Anh em lại hẹn rượu chè một hôm

Ngày trước anh bé con con

Dần dần anh đã béo hơn chút rồi.

Mấy năm cứ thế dần trôi

Đến hẹn lại gặp cùng ngồi tâm tư

Tháng này anh chẳng hồi thư

Nơi đây tôi vẫn thẩn thừ ngóng trông.

Bác Ví cứ thế cũng mong

Nhưng mà anh ấy vẫn không thấy về

Lẽ nào công việc bộn bề

Hay là anh bị tắc xe đâu rồi.

Ai thấy anh ấy của tôi?

Bình luận…… địa chỉ đôi lời dưới đây.

NHỚ EM TIỀN

nho-e-tien

Tiền đi biền biệt nơi đâu

Làm anh khắc khoải, buồn rầu, nhớ thương

Không tiền, chẳng dám ra đường

Anh chỉ còn cách, lên giường đắp chăn

Thiếu tiền cuộc sống khó khăn

Chẳng làm được việc mặt nhăn cả ngày

Có khi anh phải đi cày

Nhưng toàn sỏi đá, thế này làm sao?

Vắng tiền lòng thấy nôn nao

Nghĩ suy công việc, đi vào, đi ra

Tiền ơi em hãy về nhà

Để anh đỡ phải lo xa, lo gần

Xa tiền, anh bỗng thành đần

Cơ hội có đến, cũng dần xa anh

Thiếu em mọi việc tanh bành

Anh trở thành kẻ loanh quanh xó nhà

Tiền ơi dù có đi xa

Thì em hãy nhớ về nhà với anh

Vốn người ăn ở hiền lành

Nên tiền đừng bỏ xa anh, cuối trời

Không tiền tội lắm ai ơi

Ra ngoài xã hội, bạn chơi xa dần

Về nhà với những người thân

Không lo được việc, dần dần mất uy

Mọi người thử ngẫm, thử suy

Tôi nghĩ như vậy, có gì sai không

Người thì phận bạc long đong

Kẻ thì thừa thãi, lại không làm gì.

Xem thêm thơ chế tại đây!