Anh trách mình sao anh chẳng là anh

ANH TRÁCH MÌNH SAO ANH CHẲNG LÀ ANH

Anh trách mình sao anh chẳng là anh

Nhớ một ngày 2 đứa giận hờn nhau
Nên đường về bỗng dưng không chung lối
Cũng chẳng biết ai là người có tội
Hai đứa thành hai đường thẳng không quen

Những lúc buồn em còn mở ra xem
Những Bản Tình Thơ ,tặng em thời yêu ấy
Còn dang dở như lời yêu thương vậy
Chút ân tình người còn có nâng niu .

Ở bên này anh vẫn cứ dõi theo
Vẫn trăn trở từng đường xưa lỗi cũ
Mơ về em biết bao nhiêu cho đủ
Trăng nhớ ai, trăng dừng bóng bên thềm


Sáng hôm nay bỗng thấy bóng hình quen
Đứng lẻ loi giữa trời mưa giá buốt
Lạnh không em, sao anh nghe tát ruột
Trách cơn mưa bất chợt đến vô tình

Anh trách mình sao anh chẳng là anh
Sao không đến ôm em khi em khóc
Đã từng hứa dành bờ vai ấm áp
Trọn cho người mà sao nỡ vội xa !