Bà xã đừng chạy – Chương 22 – 23- 24
Chương 22:
“Bạn Tân, mình đưa bạn ra cổng trường!” Hơi thở gấp gáp cùng với lo lắng.
“Không phải tôi đã xin lỗi cậu rồi sao?” Chân mày nhíu lại “Không cần đi theo tôi.” Tính nóng nảy lại bộc phát.
“Trời đã tối rồi, mình sẽ đưa cậu ra cổng trường, mình biết có người đón cậu.” Tuy rằng không có sức nhưng vẫn kiên trì như cũ.
“Không cần! Không nên ép tôi nói ra những điều không hay!” Tân Đồng mất kiên nhẫn, đột nhiên xoay người nổi giận trừng mắt nhìn chằm chằm cậu ta.
“Mình chỉ là lo lắng cho cậu……” Thiệu Ngôn cúi đầu, có chút không cam lòng.
“Cảm ơn cậu nhưng tôi hy vọng cậu đừng làm ảnh hưởng tới tôi! Sắp thi đại học tôi không muốn bị ảnh hưởng, đương nhiên cũng không hy vọng cậu chịu ảnh hưởng!” Tức giận không kiềm chế được nữa, đôi mắt trong suốt, chiếu sáng trong đêm tối, sao cô lại tàn nhẫn gây ra tổn thương như vậy? Nhưng không muốn đi theo con đường cũ, học được cách từ chối hoàn toàn.
“Ý của cậu là……” Cậu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hoang mang “Được! Tuy rằng không nghĩ tới cậu lại ghi danh vào trường đại học có độ khó như vậy nhưng mình nhất định cố gắng thi vào cùng trường với cậu! Xin hãy tin tưởng mình!” Nói xong liền vội vàng quay đầu chạy.
“……” Cô từng nói như vậy sao? Cái gì mà trường đại học có độ khó cao? Hai bàn tay đặt bên hông nắm chặt lại thành nắm đấm, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời. Mẹ kiếp! Bản cô nương cùng sói đội lót cừu sẽ không để yên!!!
“Tiểu Đồng?” Cảnh vệ đứng bên cạnh cô rốt cuộc không nhịn được, không biết cô bé này lại đang suy nghĩ cái gì?
Tân Đồng giật mình lùi về sau mấy bước “Anh tới khi nào? Vừa rồi thấy gì, nghe thấy gì?” Thật cảnh giác nhìn về phia anh ta, đôi mắt to híp lại tỏ vẻ uy hiếp.
Tiểu Từ quay đầu nhìn ra chỗ khác “Nơi này thật khó tìm. Vừa rồi cô làm gì không thể để cho người khác thấy sao?” Đây là kiểu điển hình của người thức thời.
Cô nhìn anh ta đầy nghi ngờ, xem như anh ta thức thời, cô quay đầu tự giác đi tới bến cạnh xe.
Người đàn ông đứng phía sau bối rối, có nên nói với bác sĩ Trâu hay không? Anh ta tham gia quân đội chủ yếu là phục tùng mệnh lệnh, hai đầu đều là mệnh lệnh có phải nên có trước có sau hay không? Sờ sờ đầu đi theo, nhiệm vụ đi theo cô chủ càng ngày càng khó……
Tân Đồng về đến nhà, liền nhìn thấy người nào đó lảo đảo đi xuống lầu, những tức giận trong một ngày tích cóp lại liền không khống chế được bạo phát ra ngoài “Trâu Thần! Anh nói lời mà không giữ lời!” Một tay nắm chặt thành nắm đấm, một tay khác chỉ vào mặt Trâu Thần, đôi mắt hừng hực lửa giận.
Người nào đó lại như không nghe thấy nhàn nhã đường hoàng đi tới phòng ăn, sau khi từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước, dựa người vào tủ lạnh, nhìn cô, từ từ uống nước.
“Tiểu Đồng, sao vậy? Ai làm gì cháu? Nói thế nào tiểu Thần cũng là anh cháu, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy?” Ông ngoại ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách xem TV tỏ vẻ không vui, không hy vọng cháu gái của mình lộ ra tính hoang dã mà không ai biết trước mặt tiểu Thần.
“Tân Đồng nói với bà, bà sẽ làm chủ cho cháu!” Bà ngoại ngồi bên cạnh ông ngoại nói.
“Bạn già à, xem ra tiểu Đồng rất giống với bà lúc còn trẻ, rất quyết đoán! Đi, chúng ta quay về phòng xem TV đi, tiểu Thần còn phải giúp tiểu Đồng chuẩn bị bữa tối.” Nói xong cười tủm tỉm đỡ bạn già dậy.
“Nói bậy, tôi rống như vậy lúc nào.” Bà ngoại không vui khi chồng nói xấu mình, trừng mắt, bất động.
Ông ngoại bất đắc dĩ nhỏ giọng nói bên tai bà “Em còn muốn cho cháu gái nghe thấy sao?” Đôi mắt đem theo ý cười, ông ngoại cả đời thương yêu bà ngoại, hành vi đều rất tự nhiên.
“Đừng nói lung tung, đi, chúng ta quay về phòng.” Bà ngoại sợ chuyện của mình bị nói ra, ngay lập tức quay về phòng của mình.
Phòng khách trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người trừng mắt nhìn nhau.
Thấy xung quanh không có ai có thể giúp mình, Tân Đồng vì chính bản thân mình, vội vàng rút từ trong cặp ra bản sao của nguyện vọng, nhưng mà không ngờ lại lộ ra một cái bì thư đặc biệt.
Trâu Thần thấy bản sao nguyện vọng hiểu rõ liền nở nụ cười, nhưng lại nhìn thấy phong thư liền nheo mắt, xem ra các học sinh nam trong trường sóng sau đè sóng trước, làn sóng trước bị đánh tan, làn sóng sau liền đánh tới……Có thể để cho anh thư thái vài ngày được hay không?
Nhìn anh bị bắt gặp nhưng lại không chột dạ, ngược lại vẫn đứng đó nhìn, cô tức giận, mạnh mẽ bước tới trước mặt anh, hung hăng đem bản sao nguyện vọng dán trước ngực anh (cô rất muốn dán lên mặt anh nhưng chiều cao không đủ……)
“Không phải anh nói không can thiệp vào việc register trường nào của em sao? Tại sao lúc em nộp nguyện vọng lại không giống với lúc em điền! Anh đừng nói với em, tối qua em mộng du nên tự mình sửa lại!” Một bên lớn tiếng chất vấn anh, một bên dùng sức đấm vào ngực anh.
“Khụ! Hình như anh chưa từng nói sẽ không can thiệp” bị cô nói có chút mất tự nhiên “Nhưng mà, em là đang tìm cơ hội vuốt ve anh sao?” Vẻ mặt tươi cười nhìn cô, trong lòng cân nhắc, khuôn mặt cô hơi gầy, xem ra phải tăng cường bổ sung dinh dưỡng.
“Anh!” Bị anh nói như vậy, ra vẻ từ đầu đến giờ anh chưa từng nói như vậy…..Khuôn mặt cô không khống chế được đỏ lên, chợt nhìn qua thật đúng là cô bị vạch tràn mới đỏ mặt. Thu hồi tay lại, cầm theo bản sao nguyện vọng, đặt bên hông, hướng về phía mặt anh “Anh cho rằng không ai biết được điểm yếu của anh sao? Nếu như không phải thầy chủ nhiệm hiểu em, thật sự có thể để cho anh chạy thoát được sao! Tuy rằng vốn dĩ phải nộp rồi nhưng thầy giáo chủ nhiệm vẫn giữ lại chứng cứ cho em! Anh chờ mà xem, chờ ba mẹ em quay về, nếu em không đuổi anh đi được, em không phải họ Tân nữa!”
“Họ Trâu? Anh không ngại.” Thừa dịp cô không chú ý liền cầm túi xách của cô rút ra một phong thư “Xin hỏi cái này là cái gì?” Anh dùng tay giơ phong thư ra trước mặt cô.
“Em làm sao biết! Là anh bỏ vào túi xách của em!” Cô không trốn tránh, sau lại liều chết không thừa nhận.
“Anh nói cho em biết, đây là các học sinh nam thấy sắp phải thi đại học, trước kỳ thi điên cuồng một phen, em bận, không có thời gian xem, anh giúp em kiểm tra, đại đa số dùng từ không tốt, quá khoa trương, không hợp với thực tế!” Nói xong anh lại lấy ra mấy phong thư “Nhưng mà anh không nghĩ tới, anh đã tốn công chặn đường mà vẫn có cá lọt lưới!” Nói xong cố ý lấy từ túi xách của cô ra đưa tới trước mặt cô “Em nói cho anh biết, anh giúp em sửa nguyện vọng trong mắt người lớn xấu xa sao? Hay so với những việc lung tung mà em làm quan trọng hơn?”Oán hận đưa bản sao nguyện vọng đặt trên bàn “Anh sẽ chờ mọi người quay về cùng nhau xét xử!”
“……” Cô không còn gì để nói, cô có cẩn thận thế nào cũng vẫn bị anh nắm được khuyết điểm.
“Bác sĩ Trâu, anh tới rồi sao!” Tiểu Từ xuất hiện ở cửa không đúng lúc, nhưng mà không thể trách anh ta được, lúc này Tân Đồng bị Trâu Thần chắn phía sau, từ góc độ kia quả thật nhìn không rõ lắm.
Tân Đồng lo lắng, không còn cách nào, trừng mắt nhìn tiểu Từ thấy anh ta không có phản ứng gì.
Đợi lát nữa Trâu Thần về, sắc mặt đen hơn lúc nãy “Em ngồi chờ đi! Anh nấu bữa tối cho em!” Nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng còn thu lại chứng cứ trên bàn cầm theo.
“……” Hu hu hu, sao trí nhớ của anh lại tốt như vậy……
“Thơm quá!” Mẹ Tân ngửi thấy mùi thơm, vẻ mặt hài lòng nhìn Trâu Thần đang thúc giục Tân Đồng ăn cơm “Tiểu Thần, vất vả rồi, chờ tiểu Đồng thi xong, để con bé bồi thường cho cháu!” Lúc này mẹ Tân giống như mẹ vợ, càng nhìn càng thuận mắt, con gái ăn đồ có dinh dưỡng, người làm mẹ như bà cũng yên tâm.
“Kìa dì, dì giao tiểu Đồng cho cháu thì việc đó là việc cháu phải làm mà!” Người nào đó ứng phó với mẹ vợ “Dì, trong nồi vẫn còn canh, dì cùng chú cũng dùng chút đi, bà ngoại, ông ngoại ăn cơm chú Lý nấu rồi, đã quay về phòng xem TV.”
Tân Đồng vốn định thừa dịp người nào đó đang hiếu thuận với mẹ muốn đưa tay vào túi quần của anh lấy chứng cứ, lại không nghĩ tới lại ngây ngốc đưa mình vào ngõ cụt, tạo cơ hội tạo thành nhân cơ hội sờ đại biểu nhân dân toàn quốc……Thật bối rối……
Cũng may người đó không thèm để ý, thậm chí còn ngồi lại gần cho cô sờ, chẳng qua là bên kia bị túm nhưng khuôn mặt vẫn cười đến mặt mũi hiền lành……
Tân Đồng mếu máo, cảm thấy khinh bỉ chính mình vì đã xem nhẹ đối thủ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lấy lòng người bên cạnh.
“Tiểu Đồng! Con đang làm gì vậy? Sao lại sờ chân tiểu Thần?” Mẹ Tân trách mắng, chẳng lẽ con gái bà thật sự lại là sắc nữ? Trước đây cưỡng hôn, trưởng thành liền trộm đạo? Làm cho bà lại một lần nữa kinh ngạc…..Mẹ Tân không còn mặt mũi nào khác đành trốn về phòng nhấm nháp món ăn ngon do con rể tương lai nấu.
Tân Đồng kháng nghị, cô vội vàng giữ chặt thân mình “Em ăn, em ăn, chết cũng ăn……
Chương 23:
“Tiểu Thần?” Sáng sớm mẹ Tân đã ra ngoài tập thể dục, mở cửa nhà đi vào liền nhìn thấy Trâu Thần bận rộn trong phòng bếp, không khỏi đau lòng “Mấy ngày nay cháu đều phải dậy sớm như vậy, công viêc ở bệnh viện đã bận rộn rồi, như vậy cơ thể cháu có thể chịu được không?” Con nhà ai cũng là bảo bối, hơn nữa đứa nhỏ này bà cũng nhìn nó lớn lên từ nhỏ, nếu không phải lúc trước ba cậu đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu người nhà bà, làm hại tiền đồ của ba Tân, đứa nhỏ này cũng sẽ nhanh chóng thành con bà……
“Không sao, gần đây Đồng Đồng đi sớm về muộn, việc học quan trọng hơn, con sợ cô ấy ăn không đủ chất, dì không phát hiện ra ngày nào cháu cũng nấu đồ ăn bổ dưỡng cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không mập, hơn nữa càng ngày ăn càng ít?” Nói xong nếm thử nồi canh, đôi chân mày hơi nhíu dần dần giãn ra “Dì cũng biết thi đại học là chuyện lớn, con chỉ mệt vài ngày, cô ấy cũng phải chịu ảnh hưởng thời khắc mấu chốt cả một đời. Gần đây cô ấy không có tinh thần, hơn nữa có lúc còn đau đầu, triệu chứng lồng ngực khó chịu, hẳn là do suy nghĩ quá nhiều, cháu giúp cô ấy dùng đồ ăn chữa bệnh, giúp giảm bớt tình trạng bệnh của cô ấy, lại không làm cho cô ấy cảm thấy áp lực, sao cháu lại không làm chứ?”
“Tiểu Thần đến đây, chú cảm thấy sắp thất nghiệp đến nơi rồi, đứa nhỏ thật không tồi.” Chú Lý cũng từ trong bếp đi ra, nhìn về phía Trâu Thần, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
“Nhìn đôi mắt thâm quầng của cháu kìa, không có việc gì thì nghỉ nghơi nhiều một chút, dì thương tiểu Đồng nhưng cũng thương cháu, có đôi khi dì nói chuyện không lịch sự lắm, cháu cũng đừng để trong lòng, nói thế nào cũng chỉ là vì muốn nghĩ cho mấy đứa.”
“Cháu biết rồi dì Tân.” Lúc này Trâu Thần cũng không quên được một bước lại tiến thêm một bước, dụi mắt, vẻ mặt như một đứa trẻ.
“Được rồi, tiểu yêu tinh, lúc không có người có thể bỏ chữ Tân đi, cho dù sau này con cùng tiểu Đồng không ở cùng nhau, mẹ cũng xem con như con đẻ!” Mẹ Tân cười vỗ vỗ vai anh “Xong rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Không được, con phải nhìn thấy cô ấy…….Mẹ……” Bởi vì sốt ruột nên vội nói.
“Biết rồi!” Mẹ Tân cười cười sau đó đi ra ngoài.
Trâu Thần thầm vui trong lòng, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt tao nhã bình tĩnh.
“Trâu công tử, cậu cũng không cần phải ép người như vậy!” Ngô Nhạc đối với bạn thân mình lúc này bày ra loại tư thái cùng hành vi vô cùng trơ trẽn, mà trên tay còn mang theo hai túi đồ, thật sự không có cách nào vứt bỏ “Cậu ở Bắc Kinh cũng không như thế này, điển hình cho loại mười đầu ngón tay không bao giờ dính nước, sao ở đây lại làm đầu bếp? Ngay cả chợ vừa bẩn vừa loạn cậu cũng tự mình đi? Không phải ông nội nhà cậu cho cậu loại thuốc mê nào đó chứ? Hay là đầu cậu bị cái gì chọc thủng rồi?” Lúc này anh ta hận không thể mổ đầu Trâu Thần ra xem rốt cuộc bên trong có cái gì!
“Nếu không muốn bị tôi bắt được, tốt nhất cậu nên đi đường vòng.” Người nào đó bị nói không có phản ứng gì nhiều, ngược lại đem gói to trong tay mình ném lên tay người đi sau “Buổi sáng ngủ không đủ, cả người vô lực, cậu giúp tôi cầm, nếu không tôi sẽ lây bệnh cho cậu.” Hoạt động cổ tay mình, không quản vẻ mặt của người phía sau, đi vào cửa bệnh viện.
“Hừ! Sớm biết sẽ thế này ông đây cũng sẽ không đến đây!” Vốn dĩ trưa nay anh ta muốn đến xem bộ dáng thê thảm của anh, ai biết bản thân lại bị người khác đưa ra làm trò vui, hơn nữa đám hộ sĩ xung quanh đều như nước trong veo, so với cọp mẹ còn mạnh hơn nhiều……
“Bác sĩ Trâu anh về rồi sao?” Y tá vừa thấy Trâu Thần đi tới, tất cả đều hưng phấn đứng lên “Trưa nay không cần ra ngoài mua đồ? Ở đây chúng tôi đã chuẩn bị tốt cho anh rồi.”
“Vóc dáng bác sĩ Trâu thật tốt, mặc cái gì cũng đều đẹp trai!”
“Bác sĩ Trâu, anh xem sáu người trên giường bệnh có cần phải đặc biệt chú ý hay không?”
……
Dù sao nói cái gì cũng có, chính là không cam chịu bị người sau áp bức.
“Mua rồi.” Lúc dùng người anh chưa bao giờ keo kiệt mở miệng nhưng trừ lần đó ra còn lại đều không bàn nữa. Nói xong đẩy Ngô Nhạc lên trước “Mọi người có việc gì có thể tìm cậu ấy.” Nói xong liền xoay người quay về văn phòng của mình.
“……” Đỉnh đầu Ngô Nhạc toàn là vạch đen, dùng người dùng một cách triệt để!
“Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?” Ngô Nhạc đuổi một đám y tá, sau đó đi bộ tới văn phòng của Trâu Thần “Thật sự rung động với cô bé kia? Thật ra cậu nên đối xử với Mạnh Phỉ tốt một chút, Mạnh Phỉ ngoại trừ có chút kiêu ngạo còn bướng bỉnh, đương nhiên người ta cũng có kiêu ngạo bướng bỉnh của nhà tư bản, mặt khác đối với mọi người cũng rất tốt, bối cảnh không nói, con người cũng được, đối với cậu cũng không thể chê, trước đối với cậu lên một cái cọc tốt, bây giờ cậu chỉ cần đáp lại cô ấy một chút, cô ấy có thể nâng cậu lên tận trời, cậu hà tất phải ở đây hạ thấp bả thân mình tỏ vẻ đáng thương? Đừng nói với tôi là bởi vì ông nội cậu, đánh chết tôi cũng không tin!”
Trâu Thần ngồi trước bàn có chút đăm chiêu di chuyển cây bút “Tôi đối với Mạnh Phỉ không có cảm giác, hơn nữa gần đây cô ấy cũng phải thi đại học, cậu không có việc gì đừng đi trêu chọc, tôi thật vất vả mới có thể yên tĩnh vài ngày.”
“Cô bé kia đâu? Rốt cuộc cậu có ý gì? Tôi đến đây đã vài ngày xem vẫn chưa hiểu! Sự biến hóa trong thái độ của cậu tôi có thể lý giải, kế sách của ông nọi cậu chính là muốn để cậu làm việc mà cậu muốn làm sao? Vậy bản thân cậu thì sao? Lúc mới đến đây tôi còn tưởng do tính cách thất thường của cậu, kết quả mấy ngày này liền phát hiện bản chất cậu vẫn là có phẩm chất đạo đức, chính là học được cách ngụy trang rồi, để làm gì? Có âm mưu gì sao?” Anh ta thật sự không tin bạn thân của mình bởi vì thay đổi chổ ở liền có thể hoàn lương……
“Cha nợ con trả!” Lười cùng anh ta kì kèo, trực tiếp nói ra bốn chữ, dừng bút bắt đầu xem lịch sử bệnh nhân.
“Đi, vẫn còn thiếu thì dùng thịt trả đi! Đừng lôi kéo tôi không có tác dụng gì đâu! Sao cậu lại phải lao lực làm đồ bổ dưỡng này kia cho cô bé kia chứ?” Ghé sát vào bàn, vẻ mặt vô cùng thú vị.
“Nuôi heo!” Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bát quái của bản thân, Trâu Thần vội vàng không được tự nhiên cúi đầu “Cô ấy nhìn không thuận mắt, tôi đây liền nuôi cô ấy béo, khiến cho không có ai muốn cô ấy, cô ấy sẽ tự nguyện theo tôi, sau đó tôi lại từ chối cô ấy!” Lời này sao nghe lại có chút không tự nhiên? Rốt cuộc anh đang che dấu cái gì chứ? Không phải là thấy cô vì kỳ thi đại học mà ngày càng gầy đi sao? Nói ra miệng sao mà khó vậy? Bỏ đi, yêu thế nào thì thế đó đi.
“Bởi vì không chiếm được còn không từ thủ đoạn? Lúc trước cậu không phải cậu khinh thường không thèm ngoảnh đầu lại nhìn sao? Nhưng mà so với cậu hiện tại bộ dáng giống như một ông chồng hiếu thuận, bền ngoài giống như có một chút phù hợp với tính cách của công tử Trâu, nhưng mà tôi nghe thế nào lại có chút ấu trĩ vậy? Cậu nói bây giờ cậu mấy tuổi? Không phải tôi nhận sai người chứ?” Nói xong liền giơ móng vuốt về phía mặt Trâu Thần, giống như muốn kéo mặt nạ của anh xuống.
“Cút sang một bên đi!” Hung hăng đẩy móng vuốt kia ra, kỳ thật chính anh cũng cảm thấy hồ đồ……
“Xin hỏi bác sĩ Trâu có ở đây không?” Tân Đồng ghé vào bàn y tá sốt ruột hỏi.
“Lấy số rồi sao?” Có một chút địch ý hỏi lại.
“Tôi không tìm anh ấy để khám bệnh! Tôi là……” Đột nhiên trong lúc đó không biết phải hình dung quan hệ của hai người thế nào “Tôi là người nhà của anh ấy.”
“Người nhà? Người nhà còn đến bệnh viện tìm anh ấy? Nhìn quần áo của cô chắc là học sinh cấp ba, bây giờ không phải còn đang trên lớp sao? Nhỏ như vậy mà không lo học…..%&$@……” Y tá bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Tân Đồng hít sâu, lại hít sâu, lão nương không phát uy kiền xem lão nương là con mèo bệnh sao? “Câm miệng!” Đập bàn, trừng mắt, nhưng mà đôi mắt ngân ngấn nước kia kỳ thật có thể không để ý, trừ lần đó ra, khí thế kia không thua gì một thủ trưởng “Thái độ của cô như vậy còn có thể làm trong quân đội sao? Ngay cả tư cách làm y tá cũng không có! Lần trước đến hình như cũng là cô! Cho dù tôi là một người dân bình thường cô cũng không có tư cách bày ra vẻ mặt đó! Cô là gì chứ! Trách nhiệm của cô chính là chăm sóc người khác! Có người như cô thật sự là làm cho bộ đội mất mặt! Gọi viện trưởng của các người đến đây!”
“Bạn học này, xin cô hãy bình tĩnh trước, như vậy cũng không thể giải quyết được vấn đề, uống ly nước cho nhuận khí.” Y tá đứng bên này xem tình huống không tốt, vội vàng đi tới “Cô ấy mới tới, chưa có thích ứng được, cô muốn tìm Trâu Thần thì tôi giúp cô đi gọi.” Nói xong cười đưa cho cô một ly nước.
Tân Đồng một bụng đầy lửa giống như nắm tay đánh lên miếng bông, mềm nhũn, mặt đỏ bắt đầu ngượng ngùng “Tôi cũng không có ý gì khác,tôi chỉ muốn tìm người nhà của mình, cô ấy tra hỏi tôi như phạm nhân, còn nói tôi nhỏ tuổi như vậy không lo học? Chẳng lẽ ở bệnh viện của các người đều là không học tốt? Vậy không biết cô ấy làm y tá làm cái gì?” Được rồi, cô thừa nhận cô có điểm luống cuống, vừa nghe thấy không lo học liền không nhịn được cơn tức dâng cao.
Mọi người đừng có lên tiếng……
“Bác sĩ Trâu, có một cô gái tìm anh, tính cách rất cường ngạnh……” Y tá đứng trước cửa văn phòng Trâu Thần còn chưa nói hết, liền thấy một bóng người xông ra ngoài……
Ngô Nhạc đứng một bên sững sờ, vuốt cằm cười vui vẻ……
“Đồng Đồng?” Trâu Thần vừa lúc nghe được đoạn nói chuyện kia của Tân Đồng, lập tức hiểu được sao lại như vậy “Đây là vị hôn thê của tôi!” Thản nhiên giới thiệu, sau đó nắm tay Tân Đồng quay về phòng, căn bản không thấy mấy y tá liếc mắt một cái.
“……”
“……”
……
Mấy y tá bị đánh ngã, bọn họ không ngờ một bạch mã vương tử, một bác sĩ Trâu hoàn mỹ không sứt mẻ lại có hôn ước với một học sinh trung học?
Chương 24:
Những ngày cuối cùng của cấp ba, lúc ấy có thể cảm thấy thống khổ không nói nổi, ngày ngày bị mọi người vây quanh, khi bạn quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra, những tháng ngày này cũng có chỗ đáng yêu, rất phong phú, có áp lực, cái gì đều có thể trở nên rất vô vị……
Kể từ sau khi Trâu Thần giới thiệu với y tá Tân Đồng là vị hôn thê, giá trị con người của bác sĩ Trâu càng ngày càng sa sút, thậm chí ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy y tá đi vòng qua người anh, không nói bất cứ một ai gây phiền toái cho mình, anh có tâm tình cùng thời gian “nuôi nấng” heo con nhà mình, sao anh lại không làm chứ?
Lúc này, nhìn thấy cô bé mập mạp ở trước mặt mình, con heo nhỏ trắng nõn, trong lòng anh rất vui. Độ béo mập của con heo nhỏ này lại tỷ lệ nghịch với số lượng thư tình đầy sắc thái, anh đương nhiên cũng rất vui khi thấy có hiệu quả, nhưng mà…….Hai mắt không kiên nhẫn liếc nhìn, anh trừng mắt nhìn cậu học sinh chân tay luống cuống bên cạnh Trì Phỉ, vẻ mặt không vui, ong bướm đuổi đi sẽ dần tiêu tán, nhưng mà lại dần lộ ra một loại “thuốc cao bôi trên da chó” dính trên người, lúc này còn dày mặt hơn đuổi tới trước cửa nhà cô? Trong quân đội, người người có thể ra vào tùy tiện sao? Anh nhìn cậu học sinh lại nhìn Ngô Nhạc đứng phía sau, người này là điển hình của loại chỉ sợ thiên hạ bất loạn!
“Sao hai người lại tới đây? Mình còn đang nghĩ phải làm sao để tìm hai người đấy?” Tân Đồng tương đối ngạc nhiên khi nhìn thấy Trì Phỉ cùng Thiệu Ngôn xuất hiện trước nhà mình, hưng phấn nhảy dựng lên đi tới trước mặt hai người, bất quá hai người kia còn chưa kịp trả lời, đã bị tiếng ho khan cắt ngang.
“Khụ!” Mẹ Tân xấu hổ toát mồ hôi, trong lòng buồn bực nghĩ, con bé Tân Đồng này cũng không nhìn xem trọng lượng bản thân mình hiện tại thế nào……Con bé nhảy dựng lên, khối thịt trên người cũng rung theo, trong lòng mẹ cảm thấy buồn, mỗi lần rung lên lại khiến trong lòng mẹ đau……Bất chấp ánh mắt của mọi người, trộm kéo con gái về bên cạnh, nhỏ giọng nói bên tai “Con nói con xem, người ta tham gia kỳ thi cuối cấp thì gầy đi mấy chục kg, sao con lại béo thành thế này? Đi sang bên kia giảm béo cho mẹ! Nếu như mẹ nhìn thấy con mà vẫn còn béo như vậy thì đừng trách sao mẹ không nhận con!”
“Mẹ!” Tân Đồng không vui làm nũng, sau đó nhỏ giọng thì thầm “Đây không phải do mẹ cùng với Trâu Thần làm sao? Nếu như anh ấy không nấu thức ăn bổ dưỡng thì làm sao con có thể tăng cân như vậy chứ? Mẹ cũng quá để ý tới cơ thểcon rồi.” Nói xong còn theo bản năng nhéo cánh tay đầy thịt của mình.
Mẹ Tân nhanh chóng ngăn lại hành vi kia “Dẹp đi.” Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vươn tay búng lên trán con gái “Đừng có ở đây chiếm được tiện nghi còn khoe mã, tiểu Thần khổ sở vì con mà bận trước bận sau, bây giờ con không biết xấu hổ còn trách người ta? Người khác không biết, mẹ là mẹ con còn không biết con tham ăn thế nào sao? Thấy đồ ăn ngon liền liều mạng ăn! Tiểu Thần lại đau lòng con, còn có thể ngăn không cho con ăn sao? Con thật là không có lương tâm! Nhanh đi giảm béo cho mẹ! Đỡ phải dọa con rể mẹ chạy mất!” Nói xong ánh mắt thoáng liếc trộm Trâu Thần, đứa nhỏ này tay nghề nấu bếp rất tốt!
“Phản bội! Chờ con nói cho ba con biết!” Tân Đồng không chịu, cô chính là nhìn không vừa mắt khi người nhà lại hướng về phía người ngoài “Dù sao chuyện này ba không đồng ý, ai cũng không thể truyền nhiễm” cô vui vẻ dán sát vào bên người mẹ “Con lại càng không đồng ý! Lại nói Trâu Thần cũng chưa từng nói lời hay với con.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt lại trở nên nghiêm túc “Anh ấy là sói đội lót cừu! Mọi người đều bị vẻ bề ngoài của anh ấy lừa gạt!” Nói xong dậm chân, xem như vì chính mình chứng mình cái gì đó.
“Con thì biết cái gì, ba con sớm hay muộn cũng buông, con không thấy bà ngoại tuy rằng luôn thẳng tính sau này vẫn buông sao, cuối cùng không phải còn đồng ý cho con ở cùng Trâu Thần sao! Nghe mẹ nói không sai đâu! Hơn nữa không phải tiểu Thần đã mấy lần nói con là vợ nó sao, vị hôn thê có thể nói linh tinh sao? Như vậy không sai biệt lắm. Đúng rồi, tới bên kia thì giúp mẹ đưa cái này cho mẹ Trâu” Nói xong mẹ Tân đưa một túi được đóng gói tinh xả đưa cho Tân Đồng “Về bên kia xa nhà, mẹ cũng không thể tới thăm con, lúc trước mẹ Trâu cũng thích con, xem tiểu Thần đối xử với con đoán chừng bên kai có nguwoif có thể che chở cho con, sau này có việc gì cứ tìm hai người bọn họ, nếu không được thì gọi điện thoại cho mẹ”Nói xong yêu thương xoa đầu con gái, con gái một mình rời khỏi nhà, người làm mẹ đương nhiên lo lắng.
“Con không đi, nguyện vọng thi vào trường đại học của con cũng là Trâu Thần sửa lại, nếu nhưcon rời khỏi mọi người, bản tính điên cuồng của anh ấy bộc phát thì phải làm sao? Nghĩ đã thấy sợ, cầu người không bằng cầu mình, mẹ, mẹ nói ông ngoại cùng bên kia cho con cùng Kiến Quốc đến trường quân đội ở thành phố S được không?” Nói xong Tân Đồng liền ôm cánh tay mẹ Tân bắt đầu làm nũng.
“Con cho rằng dễ như vậy sao?” Mẹ Tân đẩy tay con gái ra “Nghe lời, sang bên kia rồi phải tự chăm sóc tốt bản thân, lúc trước mẹ nghiêm ngặt với con cũng là vì lúc này, ngoan.” Mẹ Tân có chút không đành lòng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, vỗ vỗ lại có cảm giác không đúng “Nhanh đi giảm béo cho mẹ! Con xem xem lúc trước còn như con nít, bây giờ thì tốt rồi, đã thành hai cằm!”
“Mẹ Tân, thời gian không còn sớm nữa, bọn con phải đi rồi.” Vừa nhìn thấy Tân Đồng gặp nạn liền đưa người ra chắn, cứu cô ra khỏi tay mẹ Tân giấu phía sau.
“Đi đi, đi từ từ thôi, vất vả cho con rồi tiểu Thần.” Lúc này mẹ Tan thật sự giống như mẹ vợ cùng con rể, càng xem càng thuận mắt “Đúng rồi, còn có hai bạn học của Tân Đồng, nghe Ngô Nhạc nói quan hệ của hai đứa bé kai cùng tiểu Đồng rất tốt, vừa đúng lúc cũng tới kia thi, con hãy giúp đỡ chúng nó trên đường đi.”
Trâu Thần hé miệng, cũng không tỏ vẻ không vui, càng không tỏ vẻ vui, thản nhiên gật đầu.
“Được rồi, lên xe đi, dọc đường đi cẩn thận.”
Xa xa ông Trâu cùng ông Tân cũng tạm biệt gần xong, lúc này cũng nắm tay, nên len xe thì lên xe, nên nhìn theo thì nhìn theo.
Bất quá mấy thanh niên bên này lại có điểm không thích hợp.
“Trâu Thần, để hai bạn học kia ngồi xe cậu, vừa lúc bọn họ đều là bạn học của Tân Đồng.” Ngô Nhạc lên tiếng đầu tiên, đôi mắt sáng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Trâu Thần.
“Vậy còn cậu?” Một tay chống cửa xe, một tay đút vào túi, đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng “Năm người trên một chiếc xe, đường lại còn xa, thuận tiện sao?” Anh không nhìn Thiệu Ngôn, ngược lại Thiệu Ngôn lại cảm thấy không tự nhiên.
“Mọi người không cần quan tâm đến em, em chỉ muốn đến nhìn Tân Đồng, lát nữa em sẽ đến nhà ga mua vé.” Nói xong quay về phía Tân Đồng “Tiểu Đồng, lúc trước bạn đã nói, chỉ cần chúng ta thi đậu cùng một trường bạn liền cho mình một cơ hội, hôm nay xem như trước mặt anh trai cùng Trì Phỉ, mình lại xin bạn một cơ hội, hơn nữa trịnh trọng cam đoan với bạn, đợi đến khi sang tới bên kia mình sẽ chăm sóc tốt cho bạn, không để bạn có một chút oan ức nào.” Nói đứa bé này ngốc, còn biết cam đoan trước mặt mọi người, nói không ngốc, cũng có chút ngốc, đứng cả một lúc lâu vẫn không nhận ra quan hệ của Trâu Thần cùng Tân Đồng.
Ngô Nhạc vui vẻ, tên nhóc này thật là ý tứ, xem ra lần này đi chung đường sẽ rất vui “Khách khí như vậy làm gì, em như em trai anh, sao anh có thể mặc kệ em chứ? Không sao, lát nữa anh ngồi cùng xe ông Tân, em ngồi cùng Tân Đồng đi.” Nói xong như anh em kề vai sát cánh với nhau.
Bất quá người nào đó cả người dần có không khí lạnh bao quanh “Tiểu Nhạc, anh mới vừa rời đi mấy ngày không nghĩ tới một đại công tử như cậu lại bắt đầu thân cận với bình dân, lần này quay về tôi sẽ nói với chú Ngô, con trai chú cải tà quy chính.” Tùy ý nói, Trâu Thần lại nhìn về phía Ngô Nhạc, trong mắt không lộ ra một chút cảm xúc nào, bất quá Tân Đồng cùng Ngô Nhạc đều có thể cảm giác, người này tính tình rất nóng nảy.
“Ha ha, tôi cũng chỉ nói vậy thôi, kỳ thật năm người ngồi trên một chiế xe cũng có cái hay” Ngô Nhạc bật cười thay đổi chiến lược, gần đây gia đình anh ta mới yên tĩnh một chút, không lo lắng để cho anh ta ở tồng tham mưu tạo ra chiến tích gì đó, anh ta chính là trăm triệu không thể lại bị người khác đẩy đến trước mặt ba mình, nếu không thì chết sớm siêu sinh sớm? Xem ra đầu năm nay đụng ai cũng có thể nhưng đừng đụng đến Trâu đại gia……
“Được rồi, được rồi, lên xe đi, dù sao xe anh cũng rộng, năm người cũng có thể ngồi được, hay là em ngồi sau, để anh Ngô ngồi phía trước, hai người cũng có thể nói chuyện, tránh cho quay qua quay lại.” Tân Đồng vốn dĩ muốn xóa tan không khí xấu hổ, nhưng mà……
“Cậu ngồi đâu?” Trâu Thần không hỏi Tân Đồng, mà trực tiếp hỏi Ngô Nhạc.
“Tôi ngồi phía sau, ngồi phía trước tôi cảm thấy mệt……” Nói dối cũng có thể nói thành như vậy, xem ra vị này thật sự sợ……
Trâu Thần nghe thấy vậy liền vừa lòng, khóe miệng thản nhiên nở nụ cười nhìn Tân Đồng.
Mếu máo, chỉ biếtngười này không tốt như vậy, Tân Đồng trừng mắt nhìn anh “Nếu như anh ngại năm người ngồi, ba chúng tôi sẽ đi xe lửa, dù sao người là do anh Ngô đưa vào cửa, em nghĩ anh ấy cũng sẽ không phải không chịu trách
nhiệm?” Nói xong còn hướng về phía Ngô Nhạc cười cười.
“……” Ngô Nhạc ăn đủ, lúc đầu anh ta không nên cho vào!
“Anh Ngô?” Trâu Thần cẩn thận thưởng thức, cuối cùng lại gọi lớn, làm cho Ngô Nhạc run rẩy cẩn thận nghĩ làm sao chiến tiếp.
“Đừng, chỉ có hai bọn anh thì rất nhàm chán, hơn nữa anh cảm thấy em gái Trì Phỉ chắc là nguyện ý đi theo bọ anh?” Ngô Nhạc cẩn thận nhờ người duy nhất chưa lên tiếng, hơn nữa còn cố ý gọi tên cô thân thiết như Tân Đồng gọi anh ta là anh, nếu anh ta nhớ không nhầm, lúc này Tân Đồng vẫn gọi thẳng tên người nào đó……
Dù sao Trì Phỉ cũng hiểu tình huống thế nào, giữ chặt Thiệu Ngôn vẫn đang ngây ngốc, lấy lòng cười với Trâu Thần “Anh Trâu đẹp trai, anh cho chúng em đi nhờ đi, em chưa từng đi tàu đường dài bao giờ! Nói không chừng, chiếc xe này còn có thể làm cho em giống như cưỡi ngựa trắng mà thấy vương tử, anh đừng cản vận đào hoa của em” Nói xong còn không quên kéo Tân Đồng bên cạnh.
Tân Đồng bĩu môi “Nhanh lên xe, còn không biết mấy giờ mới tới đâu!” Nói xong dẫn đầu lên ghế trước ngồi.
Trâu Thần lộ ra một nụ cười, cũng mở cửa xe leo lên ngồi cùng.
Một cuộc chiến rốt cuộc cứ như vậy đình chỉ…..