Bà xã nghịch ngợm, em là của anh!

CHAP 11

-Thưa thiếu gia….

-………….

-….không thấy cô chủ đâu cả.

Hắn đứng dậy, bước chân gấp gáp bước ra xe Mạnh Khang vội vã đuổi theo phía sau là 2 tên vệ sĩ.

*HỌC VIỆN THE ROSE:

Nó mở mắt thấy toàn thân lạnh buốt, ánh đèn mờ nhạt hắt vào để nó biết được nó đang ở nhà vệ sinh nữ.

-“Sao mình lại ở đây?”

Cố gắng nhấc thân mình gần tê cứng đứng dậy nó đẩy cửa…..

-“không được?”

Bắt đầu sợ hãi nó dùng hết sức lực còn lại đập mạnh cửa giọng yếu ớt

-Có ai không…..giúp tôi với……

Đáp lại nó chỉ là âm thanh im ắng…

NÓ ngồi xuống dựa vào tường , tay vòng qua ôm đầu gối, nó mỉm cười nhẹ nhõm

-“Thì ra là bị lừa, không phải là thật…”

Người nó ướt sũng ,thân hình nhỏ bé run lên vì lạnh mặc dù nó mặc một bộ pijama dài tay , chiếc áo len mỏng giờ cũng trở nên vô dụng , nó gục mặt xuống đầu gối thiếp đi

Bên ngoài cửa một người lao công đi tới treo lên cửa một tấm bảng “ĐANG SỮA CHỮA”

*5 GIỜ SÁNG:

Gần 5 giờ sáng, hắn mệt mỏi về nhà dưới ánh mắt lo lắng của mọi người. hắn lên lầu…vào phòng nó.

Nằm kế bên con voi bằng bông trên giường đôi mắt nâu nhạt ánh lên nét buồn rầu

-“Tiểu Du em đang ở đâu?”

Đầu nặng trĩu hắn thiếp đi vì mệt.

*HỌC VIỆN THE ROSE:

Nó mở mắt , cơ thể vẫn còn ẩm ướt , lạnh lẽo, ánh mắt mệt mỏi , khuôn mặt xanh xao , lòng thầm nghĩ

-“gần sáng rồi …chắc sắp có người tìm ra mình”

Nó đưa tay xuống cổ chân, luồn tay vào gấu quần tháo chiếc lắc chân ra.

Lần đầu nó quan sát kỹ, trên chiếc lắc mỏng có một con voi nhỏ , lật ra mặt sau nó thấy chữ gì nhỏ nhỏ , cố gắng mở to mắt nó nhìn hàng chữ

“H&D” – nó mỉm cười

-“Tên ngốc này”

*BUỔI CHIỀU:

Nó mất tích đã gần 10 tiếng đồng hồ rồi, hắn đi tìm khắp nơi trong thành phố nhưng đều vô vọng. Cả một ngày như vậy hắn lê chân về nhà, từ hôm qua tới giờ không nói chuyện với ai cũng không ăn gì. khuôn mặt vẫn điềm tĩnh nhưng đôi mắt thì căng thẳng lắm.

Đóng cửa phòng, hắn như phát điên lên, tay nắm chặt ,khuôn mặt bắt đầu đanh lại. Trái tim như muốn thoát ra khỏi lồng ngực cứ dồn dập liên hồi.

Vẫn nằm cạnh con voi của nó, mắt hắn hơi cay…nhắm mắt hắn lại chìm vào giấc ngủ chập chờn.

*8 GIỜ TỐI:

Rè…e…e…..è….è….

Hắn giật mình dậy khi điện thoại rung, mở máy hắn ngạc nhiên

-“ảo giác?”

Khẽ nhíu mày hắn tìm xung quanh , lật con voi ra hắn thấy điện thoại nó đang sáng đèn, hắn cầm lên:

From: Hải Yến:

Nội dung: Tiểu Du , sao sáng nay bạn và Bảo Như không tới lớp mọi việc ổn cả chứ?

Thở dài hắn đặt đt lên bàn bước ra cửa.

Nhưng như chợt nhớ ra điều gì…hắn quay lại cầm đt của nó vào hộp tin nhắn, sau vài giây hắn chạy ra ngoài.

Tin nhắn:

From: 0909 ******

Nội dung: Đường Du mau tới trường đi, Gia Huy… chết mất!

Hơn nửa tiếng sau hắn cùng Mạnh Khang và một số vệ sĩ đi chạy khắp nơi trong trường, lòng hắn như lửa đốt.

Sau khi hơn một tiếng tìm kiếm không có kết quả, hắn ngồi xuống tuyệt vọng

-Về thôi !

Mạnh khang vỗ vai hắn , không đáp hắn đứng dậy tiếp tục tìm kiếm

Đi ngang nhà vệ sinh nữ thấy bảng “đang sửa chữa” mắt hắn toát lên tia nhìn khó hiểu. Không chần chừ hắn tiến tới mở cửa.

Cửa không mở được càng làm lòng hắn nôn nóng

RẦM…M…M…M

Lấy chân đạp mạnh cánh cửa bật mở , nhìn vào trong hắn thấy một người đang ngồi bó gối trong góc tường . đầu hắn nóng lên, hắn tiến lại.

Mở mắt, thấy bóng người quen thuộc, nó mỉm cười:

-Anh tới rồi à, sao trễ vậy?

Hắn thở phào nhẹ nhõm tới gần xoa đầu nó, cười dịu dàng

– ừm..xin lỗi, để em phải chờ!

Nhẹ nhàng như nâng một mảnh pha lê dễ vỡ hắn bế nó lên khẽ nói:

-Chúng ta về nhà thôi.

-ừm….về nhà!

Trong tay hắn, nó ngủ như một đứa trẻ.

*GẦN 10H ĐÊM

-sao rồi?

Hắn lo lắng nhìn ông bác sĩ già

-Cô Đường bị sốt cao lắm, một phần vì phải chịu lạnh lâu quá, lại gần một ngày không ăn uống gì nên bị kiệt sức, hơn nữa không biết đã làm gì mà trên tay xây xước nhiều quá .

Bảo Như lo lắng:

-Vậy khi nào chị ấy mới tỉnh vậy?

-Cô cậu không cần quá lo, bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi , khi nào bớt sốt là sẽ tỉnh thôi. Nhưng nên chú ý nghỉ ngơi nhều cho lại sức.

Khi mọi người đã đi hết , hắn ngồi bên giường nhìn nét mặt nhợt nhạt của nó mà thấy lòng thắt lại.

Bỗng hắn mở to mắt nhìn vào tay đang truyền nước của nó , lòng bàn tay đang cầm thứ gì đó lấp lánh.

Hắn nhẹ mở lòng bàn tay nó kéo ra một cái lắc nhỏ. Nhìn cái lắc hắn càng xót xa

– “chắc em đợi anh lâu lắm”

Hắn khẽ vén chăn dưới chân nó, thật nhẹ nhàng đeo cái lắc vào cổ chân.

Bước ra ngoài, một tên vệ sĩ đã chờ sẵn :

-……………..

-Thưa cậu, số điện thoại đó là của sim rác, không tra ra được người dùng

Đôi mắt hắn ánh lên tia nhìn giận giữ:

-Tiếp tục tìm!