Bà xã nghịch ngợm, em là của anh!

CHAP 16

Hắn nhìn bộ dạng của nó , mỉm cười nhẹ xoa đầu nó:

-Thôi, cho em nợ!

Nói rồi hắn lại bàn học của nó cầm chìa khóa mở cửa bước ra ngoài, tay giơ giơ chùm chìa khóa:

-Cái này anh tịch thu!

Nó lơ ngơ như “bò đội nơ” lẩm bẩm

-“mình có nợ anh ta sao?”

*SÁNG:

Ngồi ăn sáng mà hắn muốn nổ cái đầu, mặt hắn nghiêm nghị ngồi “ăn cho qua bữa” thì Mạnh Khang và nó như muốn lật tung cái bàn ăn chì vì một chuyện con nít mới làm: “dành ăn”

Nó chồm hết người qua phía kia để gắp lại miếng thịt mà Mạnh Khang “cướp” của nó:

-Trả, trả đây!

-“Voi con” em nhỏ như vậy ăn không hết đâu để anh ăn….dùm cho hihi

-Không, TRẢ TÔI NGAYYYYYYYYYYY

-Hông

-Đưa đây!

Màn đấu đũa và đấu khẩu kết thúc khi Mạnh Khang một tay đẩy đầu nó ra, một tay gắp miếng thịt to bằng cái bánh in nhét vô miệng trước sự chứng kiến của “bàn dân thiên hạ’

-ANH….ANH..DÁM………..

Nó giận dữ ánh mắt tóe lửa nhìn Mạnh Khang nhai “trệu trạo” miếng thịt của nó.

Hắn thở ra nhìn Mạnh Khang

-Sao ngày nào cậu cũng chọc ghẹo “vợ” tôi thế?

Miệng đầy thịt Mạnh Khang không nói được chỉ cười trừ. Nhìn mặt nó hắn ra hiệu cho quản gia Lâm, ông quản gia hiểu ý:

-Thưa cô chủ, chúng tôi vừa làm xong miếng khác đây!

Hắn như chợt nhớ ra điều gì nhìn đám người hầu:

-Sao cứ gọi “vợ tôi” là cô chủ?

Mọi người ngơ ngác, chỉ có quản gia Lâm khéo léo cúi người

-Vâng! Xin lỗi thiếu gia

Rồi quay qua nó, nói một câu làm nó muốnnhường miếng thịt này cho Mạnh Khang luôn:

-Xin lỗi….. THIẾU PHU NHÂN!

-Ặc…..thiếu….thiếu phu…nhân sao?

Mấy người phía sau cũng đồng thanh nói theo làm nó mắc cỡ quá chời.

-Đi học!

Hắn đứng dậy trước, nó, Bảo Như và Mạnh khang cũng bước theo. Có điều hôm nay hắn không để nó và Bảo Như “dung dăng dung dẻ” nữa mà khoác tay lên vai nó bước đi

Hai hàng người hầu lại đồng thanh:

-Thiếu gia, thiếu phu nhân đi học vui vẻ!

-ờ …ờ tôi …tôi đi nhé!

Vừa bước xuống xe hắn lại tạo “scandal” bằng động tác khoát tay qua vai nó làm ai cũng sửng sốt. Dù biết nó và hắn có quan hệ đặc biệt nhưng trước đó ít khi nào thấy hắn thân mật với nó như vậy.

Nó chỉ còn biết “an phận” trong tay hắn để phòng nguy cơ “bị quê” nếu có ý kiến.

*GIẢI LAO:

-Đại Ảnh bạn không ra căn tin sao?

Nó nhìn Đại Ảnh thắc mắc:

-Ak, các bạn đi trước đi mình đợi một người bạn rồi sẽ xuống sau

Không hiểu sao hôm nay hắn lạ quá, cứ dính với nó như ”keo dính chuột” làm bao nhiêu cặp mắt chú ý

-Nè, hôm nay anh sao vậy? Xích ra chút đi, không thấy….

Chưa hết câu hắn đã kéo nó đứng dậy để nó ngồi lên đùi, vậy mà mặt hắn cứ tỉnh bơ làm như đây là “chuyện bình thường ở chợ” vậy.

-Anh …Anh làm gì vậy?

Nó đỏ mặt còn mấy đứa xung quanh tha hồ “đỏ mắt”

Định vùng đứng dậy thì một tay hắn ôm eo nó kéo xuống, nó cố gắng thế nào cũng không đứng dậy nổi

-Anh bỏ ra, làm như chốn không người vậy?

Hắn vẫn thản nhiên:

-Nếu ở chốn không người em nghĩ anh sẽ chỉ làm như vầy thôi sao?

-cái….cái..gì…

Mặt nó đã đỏ lắm rồi mà hắn còn nói vậy ,khác nào muốn nó chết

Mạnh Khang, Bảo Như và Hải Yến thì nhờ vậy được xem phim tình cảm pha lẫn phim Hài nên cứ cười suốt.

Còn đám người xung quanh ngừng hoạt động vì câu nói “chết người” của hắn.

-Há miệng!

Hắn vẫn tỉnh bơ xúc một thìa kem cho để sát môi nó. Mạnh khang “thêm dầu vào lửa”

-Haha “voi con” à, tốt nhất em nên nghe lời cậu ta nếu không muốn gây thêm sự chú ý.

Trúng tâm lý nó ngoan ngoãn há miệng ra cho hắn đút kem vào .

-Mấy bạn, mình muốn giới thiệu mấy bạn với một người

Giọng Đại Ảnh í ới , cả bọn nhìn sang thấy Đại Ảnh đang khoát tay một tên con trai , nó há hốc:

-Khải…Khải Tuấn!

Nó ngạc nhiên nhìn Khải Tuấn, hắn bắt đầu đanh mặt lại hơi nhíu mày, còn Khải Tuấn thấy nó đang ngồi trên người hắn cũng thoáng nét tức giận nhưng sau đó mau chóng mỉm cười:

-Xin chào tôi là Đường Khải Tuấn

-Tiểu Du bạn quen Khải Tuấn hả?

Đại Ảnh tỏ vẻ ngạc nhiên tò mò hỏi. Không đợi nó trả lời hắn ôm chặt nó hơn nói giọng đắc ý:

-Trước khi “vợ tôi” chưa mất trí nhớ Khải Tuấn cũng là bạn cô ấy.

Thấy hắn như vậy Khải Tuấn nhìn hắn chằm chặp như muốn xông vào đè hắn xuống mà đánh nếu có thể.

Bảo Như và Mạnh Khang dường như thấy điều gì đó. Mạnh Khang cười tươi như “bông”

-Nè, mau ngồi đi, Đại Ảnh em giới thiệu chúng tôi với bạn mới nữa chứ sao cứ đứng ngây ra thế.

-ah, xin lỗi . nè Khải Tuấn đây là Mạnh Khang, Hải Yến Và Bảo Như còn kia là….

-Trần Gia Huy!

Không đợi Đại Ảnh nói, Khải Tuấn đã mím môi kêu tên hắn. Hắn vẫn ôm chặt nó nhếch mép cười như thách thức Khải Tuấn.

-Khải Tuấn cũng muốn đi du lịch với tụi mình, các cậu cho Khải Tuấn đi với nha!

Đại Ảnh vẫn vô tư trong cái không khí làm ai cũng “nghi ngờ” này.

Mọi người không trả lời vì biết có lẽ mối quan hệ giữa 3 người này không phải đơn giản.

Nó nhìn hắn định mở lời:

-Gia Huy anh….

-Được thôi!

Hắn cười nửa miệng nhìn Khải Tuấn, Khải Tuấn cũng nhìn hắn đầy khiêu khích

*Buổi tối:

Cộc…cộc…

-Vào đi!

Mạnh Khang bước vào thấy hắn đang nằm gối đầu đọc sách.

-Chuyện gì?

Hắn hỏi một cách dửng dưng nhưng Mạnh Khang rất nghiêm túc:

-Để Khải Tuấn ở gần Tiểu Du cậu không…

-Không, không cần phải lo!

Hắn đáp lời Mạnh Khang vẻ tự tin, Mạnh Khang nhếch môi:

-Đừng quá ỷ y, tôi thấy Khải Tuấn đã có sẵn kế hoạch rồi đó , tên đó cũng không hiền đâu.

Hắn thôi không đọc sách nữa đưa mắt nhìn Mạnh Khang, ánh mắt màu nâu nhạt đó lại hiện ra tia nhìn đắc thắng và quỷ quyệt

-Chính vì vậy tôi mới không lo,

-Ý cậu là…?

Trên môi hắn nở nụ cười tinh ranh :

-Khải Tuấn càng chuẩn bị chu đáo thì càng làm Tiểu Du …xa hắn hơn thôi. Hừ….hắn không biết Tiểu Du bây giờ đã khác, theo cậu Tiểu Du tin tưởng tôi, hôn phu của cô ấy..hay một người bạn cô ấy không có chút ấn tượng?

Khải Tuấn nhìn hắn, ánh mắt có chút nể phục nhưng cũng xen lẫn nghi ngờ:

-tôi không nghĩ chỉ có vậy.

Mạnh Khang quá hiểu hắn. Thấy hắn giả vờ không hiểu Mạnh Khang “hoạch tẹt”

-Nói đi! Quân át chủ bài lần này của cậu là gì?

Vẫn khuôn mặt nghiêm nghị hắn cầm cuốn sách lên trước mặt, nhưng vẫn trả lời Mạnh Khang:

-Trái tim cô ấy!

Mạnh Khang cười thật tươi, không nói nhưng hắn cũng nhận biết những thay đổi nhỏ từ “tên bạn nối khố” của mình. Miệng lẩm bẩm

-“Voi con” coi vậy mà lợi hại !