Bà xã nghịch ngợm, em là của anh!

CHAP 40

nó ngớ ra hok hiểu hắn định làm gì

-Anh đang làm gì vậy?

-Thì….chứ em nghĩ anh định làm gì?

-Ờ…thì em nói sẽ đền đáp cho anh

HẮn chau mày nhìn nó nghi ngờ

-Em định nuốt lời đó hả?

-Không, không!

-Chứ sao?

Nó nhìn sang bên cạnh

-Nhưng mà Bé Voi nằm bên đó mà

Nhìn sang con voi bằng bông đang nhìn hắn trìu mến mà hắn “vỡ mộng” , thì ra nó không “dại khờ” dùng thân nó đền đáp mà đi dùng thân….con voi nhồi bông béo ú đó.

Nhìn hắn đang “tâm trạng” nó ngồi dậy

-Anh sao vậy?

-…………………

Nó tỏ vẻ am hiểu

-À, anh đừng lo em chỉ cho anh ôm bé Voi của em ngủ 1 đêm thôi , với lại không có nó một đêm em cũng ngủ được mà

Hắn muốn “tự tử” với suy nghĩ tốt đẹp của nó về hắn. nhưng tự nhiên bị “hố” một vố quá nặng hắn không nói nên lời. Đứng dậy hắn ra lệnh

-Đi học.

-Vâng –Cười tươi rói

Bế nó xuống nhà chưa chi Mạnh Khang đã chọc

-OMG….Cậu “khiêng” được con voi bự như vậy sao?

Hôm nay nó không thể”chơi đuổi bắt” với Mạnh Khang nên nó nghĩ tốt nhất nên nhường nhịn tên này để….đỡ tức.

Nhưng Khang Khìn vốn là người “may mắn” xuất hiện trong lúc tâm trạng hắn “bất bình thường”

-Cậu làm ơn im dùm cái đi, con trai sao nhìu chuyện quá vậy? Cấm cậu mở miệng nữa đó

Nói rồi hắn bế nó đi một nước ra sau để lại Mạnh Khang đực mặt ra khó hiểu

-Ơ…HƠ…Hơ…cái thằng này hôm nay bị sao vậy?

Lên xe mặt hắn vẫn đăm chiêu làm nó lại “nghĩ tốt” về hắn, nghĩ vì Mạnh Khang chọc nó mà hắn mới nổi giận như vậy. Nó nhìn hắn ánh mắt củm động

-Woa…..hôm nay anh đẹp trai quá

Lần đầu thấy nó khen, mặt hắn cũng giãn ra nhưng vẫn vẻ nghiêm nghị , hắn cốc đầu nó

-Bị cái gì đó?

-Hihi Anh number one!

Nó cười hắn khâm phục , nụ cười thấp thoáng trên môi

-Nào!

Kéo nó sát lại gần hắn hôn nhẹ lên trán làm mặt nó được “đánh má hồng” suốt đường tới trường

Cạch……..

Như thường lệ cửa xe mở hắn bước xuống nhưng hôm nay nó không bước ra cùng hắn như mọi lần mà hắn phải khom người vào bế nó ra, đi tới đâu những lời bàn tán lại râm ran.

-ỦA? sao vậy? sao Gia Huy phải bế con bé đó?

-Xì…muốn làm màu đây mà, con nhỏ ghê thật

-Giả bộ đau chân để được chăm sóc đó mà

-Nhìn cái mặt thấy ghét.

Nó thở ra trước những lời bàn tán nhảm nhí đó, như cảm nhận được hơi thở của nó hắn siết nó chặt hơn đưa ánh mắt về phía xung quanh, những lời bàn tán im bặt

-Woa….anh Huy kìa…

Bế nó vào tận chỗ ngồi hắn làm tim của đám con gái trong lớp nó “tan nát”

Mặt kệ lũ “hám zai” đó hắn nhìn nó căn dặn bằng anh mắt…đe dọa

-Đang học muốn đi đâu thì em dùng nạn này nè. Anh ta sẽ đi với em!

Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía cây nạn mới được dựng sát chỗ nó ngồi và tên vệ sĩ “quá quen mặt” đứng trước cửa lớp với dáng vẻ như đang đứng trước cửa “hội nghị”

Nó nhăn mặt

-Có cần phải vậy hok?

-Cần. Học hành ngoan ngoãn đó.

Không nói nhiều hắn bước ra khỏi lớp kéo theo vô vàn ánh nhìn “trìu mến” của đám con gái.

-Cho bạn nè.

Đại Ảnh từ phía sau đưa cho nó một cái bánh ngọt.

-Ừa, cám ơn bạn, nhìn dễ thương quá

-Hihi mình tự làm đó.

Nó nhìn Đại Ảnh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

-Woa…bạn giỏi quá đi

-Nè, sao chỉ cho mình Chỉ vậy?

Bảo Như nhăn nhó làm Đại Ảnh hơn khó xử. cô ta lấy trong hộc bàn ra một túi bánh nhỏ đưa cho Bảo Như và Hải Yến

-HI, mình quên. 2 bạn ăn đi.

-Sao không giống của chị Đường Du? – BẢo Như tỏ vẻ phân bì

-Hi, mình làm nhiều hình dạng khác nhau mà.

-Hi hi cám ơn Đại Ảnh nha.

Nó vừa ăn bánh vừa cảm ơn.

-Nè nè, anh Gia huy chu đáo ghê

Đại ẢNh nhìn nó ghen tị , làm nó chỉ biết cười trừ.

-Mà Tiểu Du nè. Nghe bạn nói ba mẹ bạn mất tích, lâu vậy rồi không có tin tức gì sao?

Nó bỗng biến sắc , đã lâu nó vẫn tin tưởng hắn, nên dù rất mong nó cũng hok dám hỏi hắn. nhưng nghe Đại Ảnh nhắc tới nó cũng nhận thấy đã một thời gian khá dài nhưng sao hắn vẫn chưa cho nó biết tin gì, thậm chí không đề cập tới. Nó ấp úng

-Ơ…Mình…

-Đó không phải chuyện của bạn.

Bảo Như trả lời giúp nó với thái độ khó chịu ra mặt.

Đại Ảnh cũng ngượng ngùng không dám hỏi gì thêm nữa.

Reng…g…g…g..

Chuông vào học nó vẫn còn nghĩ ngợi miên man. Trong lòng thấy hơi khó chịu, nói đúng hơn là cả người thấy khó chịu.

-Sao?…sao vậy nè???

Cả người nó cảm thấy mệt mỏi bần thần. Đầu óc quay mòng mòng. Cổ họng như muốn nôn.

-Thưa….thưa….cô…

Nó ấp úng nhìn lên bảng,

-Gì vậy em?

-Em ra ngoài một lát ….em…

Thấy nó như vậy không thể k “chiều ý nó”

-Ừ, em đi đi

Cầm lấy cây nạn nó chân thấp chân cao bước đi không vững làm Bảo Như lo lắng

– Em đi với chị

-Thôi, chị không sao. em ngồi đó đi

Nó gượng cười cho Bảo Như yên tâm rồi khập khiễng bước ra khỏi lớp. Tên vệ sĩ cũng bén gót đi theo

Vào nhà vệ sinh nó nôn ra tất cả, quay ra nó đi không vững làm tên vệ sĩ “xanh mặt”

-Thiếu Phu nhân không khỏe à?

-Ờ ờ…tôi hơi choáng một tí

-Tôi nói thiếu gia đưa cô về nhé!

Nó bắt đầu thấy mắt hoa lên không còn nhìn rõ mặt đối phương nữa, nó gật gật đầu. tên vệ sĩ đỡ nó ngồi xuống ghế

-Cô đợi nhé, tôi đi lấy cặp xách cho cô và gọi điện cho thiếu gia ngay.

-Ừ…

Nó ngồi trên chiếc ghế dài dọc hành lang nhìn bóng tên vệ sĩ gấp gáp đi mất. Trong người nó càng ngày càng mệt mỏi, mắt nó như muốn nhắm nghiền.

Cảm giác báo cho nó có một người khác nữa đang ngồi xuống bên cạnh nó. Một giọng nói rất quen thuộc

-Em sao vậy? Ăn nhầm … bánh à?

Nó cố quay qua người bên cạnh, thân thể giờ đã không còn theo ý nó nữa

-Sao….

Chưa nói dứt câu nó ngả người sang phía bên cạnh. Như đoán trước được một vòng tay to rộng dang ra ôm gọn nó vào lòng.

Nó không thể mở mắt nhưng vẫn cảm nhận được người kia đang bế nó trên tay lặng lẽ bước đi trên hành lang vắng người, nó lẩm bẩm

-Không….thả..thả tôi ra…

-Ngoan nào!

Giọng nói đó như có ma thuật, làm giấc ngủ đến bên nó nhanh hơn. Nó lịm đi trong vòng tay xa lạ mà suy nghĩ cuối cùng của nó là về hắn. nhưng lại một lần nữa nó vô tình vượt ra khỏi sự bảo vệ của hắn.

Cạch….

Cửa xe đóng lại nó vẫn đang thim thiếp nằm gọn trong lòng người kia . xe từ từ lăn bánh

-Vợ tôi đâu?

Hắn nhìn băng ghế không một bóng người, tên vệ sĩ phía sau mặt cắt không còn hột máu

-Thưa….sao …sao lại…mới nãy Thiếu phu nhân vẫn ở đây….tôi…tôi

Bốp….

Khuôn mặt sắc lạnh hắn không ngần ngại ra đòn làm tên vệ sĩ chưa kịp chuẩn bị ngã lăn ra đất, như bao bực tức dồn nén đã lâu, hắn nói giọng đều đều nhưng khiến người ta sợ hãi

-Các người thật vô dụng, nếu không tìm cho ra vợ tôi không ai được sống

Cả bọn kéo nhau lũ lượt chạy toán loạn hy vọng tìm thấy nó ở đâu đó.

-Cậu nghĩ Tiểu Du còn trong trường không? –Mạnh Khang bây giờ mới lên tiếng hỏi hắn

-Không. Đi thôi, gọi thêm người chúng ta tìm bên ngoài. Cho bọn này tìm hiểu sự việc ở đây hy vọng có ai đó thấy Tiểu Du.

Mạnh Khang nối bước hắn cả 2 gấp gáp bước ra khỏi cổng trường.

*BUỔI TỐI

Cộc cộc…

-Vào đi

Cánh cửa mở ra, kéo theo khuôn mặt tự mãn

-Chúng ta sẽ làm gì nó đây? Hay để tôi xử lý cho

-Không phải việc của cô

Khuôn mặt tự mãn bỗng biến sắc

-Cái gì?

-Tôi nói tôi tự biết giải quyết chuyện này. CÔ hết nhiệm vụ rồi

-Ha ha wen nhanh thế, nhờ ai mới bắt được nó chứ? Tốt nhất nên giết nó ….

-Câm mồm

Người đứng gần cửa sổ xoay người lại ánh nhìn dữ tợn sắc lạnh làm người đối diện thoáng run rẩy

-Vậy tôi muốn biết giải quyết nó như thế nào?

-Nói lần cuối, cô hết việc ở đây rồi. Biến đi

Ánh mắt tức giận nhưng cũng đành quay người bước ra, cánh cửa được sử dụng làm nơi trút giận đóng sầm.

Khoảng vài phút sau chắc là “khách”đã đi, dáng người gần cửa sổ bước từng bước chậm rãi mở cửa ra khỏi phòng , ánh đèn hành lang mờ ảo hắt vào khuôn mặt khó hiểu. Ngôi nhà lạnh lẽo như dáng người chủ vậy.

Từ sáng tới giờ hắn cùng Mạnh Khang và rất nhiều người tìm khắp nơi nhưng nó vẫn bặt tăm. Cả 2 bước vào nhà không ai nói với ai câu nào. Bảo Như sốt ruột chạy ra

-Sao rồi 2 anh? Vẫn chưa tìm thấy sao?

Hắn không nói gì Mạnh Khang chán nản gật đầu.BẢo Như mặt mày ủ dột như sắp khóc tới nơi.

Rè…e…e..e..

Điện thoại trong túi hắn rung lên, mệt mỏi hắn ngồi hẳn xuống ghế không thèm nghe điện thoại

Vài giây sau lại có điện thoại nhưng lần này không phải của hắn và của Mạnh Khang

-Chuyện gì?

Mặt Mạnh Khang dần dãn ra, tắt điện thoại bật dậy khỏi sofa , Mạnh Khang nhìn hắn

-Có tin của Tiểu Du…

Cạch…

Cánh cửa được mở thật nhẹ, một căn phòng khá rộng được trang trí theo phong cách Châu Âu, nhưng có phần lạnh lẽo như đã có từ thế kỷ nào vậy.

Tiến thẳng lại chiếc giường rộng một người con gái đang nằm, đôi mắt khép hờ. khuôn mặt bình yên, hơi thở đều đặn. Là nó.

Nó nằm đó làn da trắng nhưng có phần nhợt nhạt. Bóng người kia dần tiếng lại gần đặt nhẹ bàn tay vuốt lên mái tóc dài của nó.

-Em thật xinh đẹp

Sau câu nói đó, bàn tay kia dần chuyển xuống khuôn mặt , ngồi bên cạnh nó, người đó cuối xuống nhìn vào đôi môi mọng đỏ….