Chẳng bao giờ anh hiểu được em
CHẲNG BAO GIỜ ANH HIỂU ĐƯỢC EM
Có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu được em đâu!
Giữa bao người trong dòng đời tìm thấy
Sao em lại yêu anh hơn yêu bản thân mình vậy?
Như thể anh là …lẽ sống của đời em…
Chẳng bao giờ anh hiểu được dù đã rất quen
Sao em lại không muốn là người mở đầu câu chuyện?
Sao em lại gan lì nhất định không gửi tin nhắn trước?
Dù trong lòng nhớ anh đến…quắt quay.
Chẳng bao giờ anh hiểu được bấy lâu nay
Bao nhiêu nỗi niềm viết cho anh chưa một lần em gửi
Dẫu có những tháng ngày mưa giăng em lẻ loi bước trên đường lầm lũi
Mà đứng trước anh em không hề thể hiện sự mềm yếu ra ngoài.
Em hiểu rõ tình cảm của mình hơn bất kì ai
Còn tình cảm của anh nhiều khi em …hoài nghi khó hiểu
Nên nếu anh là người mở đầu mỗi lần mình nói chuyện
Em sẽ hạnh phúc biết rằng anh còn nhớ tới em
Em không bộc lộ nỗi buồn trước anh bởi một lẽ tự nhiên
Vì mình được ở bên nhau đâu phải là chuyện dễ
Vậy cớ gì em mang muộn phiền ra kể lể
Nên em gắng hết mình tạo ra chỉ niềm vui
Bài thơ viết xong rồi em cũng giấu anh thôi!
Và mãi mãi anh vẫn không hiểu được
Sao em không là người bắt đầu câu chuyện trước?
Sao em chẳng là người gửi tin nhắn cho anh?
EM SỢ LẮM
Em rất sợ nếu chúng mình chia cách
Chẳng biết em khi ấy sẽ thế nào?
Còn anh thì…lúc ấy sống ra sao?
Em không nói,
nhưng thật lòng lo thế!
Em vẫn luôn chẹp miệng rằng “mặc kệ”
Cứ bơ đi…vui vẻ sống…lo gì!
Đời chúng mình, hạnh phúc được mấy khi
Mà lo nghĩ vì những điều chưa đến…!
Nhưng giông tố luôn oằn mình ẩn, hiện
Đến bình yên còn luôn sẵn sóng ngầm
Thì làm sao, em có thể yên tâm
Hồn nhiên sống một cuộc đời như thế!
Chính anh đấy, anh còn không mặc kệ
Thì làm sao em mặc kệ với đời
Nên nhiều lần em vẫn khóc đấy thôi
Em sợ lắm,
…nếu lỡ mình xa cách!
Em sẽ mãi ôm trái tim anh chặt
Chỉ mong anh, thương em mãi trong lòng
Người thương à!
…bên em mãi được không?
Để lo lắng…mãi là điều phù phiếm!
Xem thêm thơ tình buồn tại đây!