Chết cười với nhật kí của ‘gái già’ tuổi 30
“Đến nhanh anh nhé, cuộc đời em đã đi qua tuổi 30 rồi đấy, hết quãng tuổi trẻ phơi phới xuân sắc rồi, toan về già rồi…”.
Ngày… tháng… năm…
Reng… reng… reng… chiếc đồng hồ báo thức kêu inh ỏi, báo hiệu 1 ngày mới lại bắt đầu. Ghét thật đấy, giấc đang nồng lại bị phá đám! Mình lầm bầm vài câu, với tay tắt phứt nó đi… rồi ngủ tiếp. Chợp mắt chưa được dăm phút, lại một tiếng gọi thánh thót khác vang lên – đích thị là tiếng của mẹ: “Sáng bảnh mắt ra rồi đấy, không định đi làm hả?”. Giật nảy mình, hình ảnh bà sếp khó tính chợt nhảy ra trong đầu, mình bật như tôm tươi ra khỏi chiếc giường ấm áp.
Ôi, nhắc đến chiếc giường lại thấy ngán ngẩm khôn xiết. Lũ bạn mình đứa thì có chồng để ôm ấp, đôi ta chung giường cùng nhau trải qua mùa đông lạnh giá rồi, đứa thì trên giường sặc mùi nước tiểu trẻ con rồi, còn mình, chiếc giường bao năm qua chỉ là nơi để ngủ 1 mình!
Ngày… tháng… năm…
Một ngày làm việc bình thường như bao ngày khác. Sau khi đợi chiếc máy tính chậm hơn sên bò khởi động xong, mình lần mò vào facebook xem tình hình thiên hạ hôm nay ra sau. Mặt mình đần ra một lúc, trong lòng nhộn nhạo một hồi khi nhìn thấy dòng chữ: Hôm nay là sinh nhật bạn! Cái facebook đáng ghét này, có cần thiết phải làm việc không sai lệch tí tẹo nào thế không, có cần thiết phải cứa sâu thêm vào nỗi đau của người khác, nhắc người ta nhớ đến một điều não lòng như thế không?
Vậy là mình đã 30 tuổi! Ngày xưa, mỗi dịp sinh nhật mình đều vui như mở hội, chào đón chúng đến với niềm hân hoan vô bờ, đến tuổi 25 cũng vẫn ngóng trông lắm, nhưng giờ, nhìn con số 30 mà chỉ muốn ngửa mặt hét lên: “Trời ơi, tôi đã bước sang đầu 3 sao?”. Sao cái mốc trọng đại của cuộc đời một người phụ nữ lại đến với mình nhanh như ngựa phi nước đại vậy? Mới ngày nào còn là một cô gái 20 đầy trẻ trung và yêu đời, phơi phới xuân thì với hàng tá những anh chàng nhìn theo bằng ánh mắt thèm thuồng, còn mình thì mặt vênh ngược lên trời. Nhưng hiện tại thì đã bị thiên hạ gắn cho cái mác:gái già, các gã trai đều đi sượt qua mình để mải miết chạy theo những cô nàng trẻ trung đôi mươi khác. Thật là đau khổ không để đâu cho hết!
Ngày… tháng… năm…
Sinh nhật tuổi 30 đã qua vài ngày, mình vẫn còn ngập chìm trong nỗi ủ ê, thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại – là anh chàng ngày xưa lăn lóc tán tỉnh nhưng mình chẳng thèm ỏ ê tới. Lòng hồi hộp một chập, chắc hội chứng lâu chả có ma nào nhòm ngó tới ý mà. Không biết anh chàng gọi mình có việc gì nhỉ? Xin được tiếp tục đeo đuổi mình ư? Thông báo đời này không lấy được mình thì quyết đi tu ư?
Mình nhẹ nhàng nhấn nút “Nghe”, giọng chàng bên kia hồ hởi vang lên: “Em à, em dạo này thế nào? Tình hình là anh sắp cưới vợ, anh mời em…”. Nghe tới 2 chữ cưới vợ, lòng mình trùng xuống, lại nghe tiếp chàng khoe vợ chàng dịu dàng, hiền thục, ngoan ngoãn và đặc biệt trẻ hơn mình có 7 tuổi, não hết cả lòng. Đã thế gã đàn ông đáng ghét này lại còn chốt lại bằng 1 câu xanh rờn: “Cảm ơn em vì ngày xưa đã không nhận lời yêu anh, chứ nếu không anh sẽ mất đi cơ hội lấy được vợ trẻ như thế này!”, nói xong thì cười hô hố rồi ngắt máy phựt một cái. Hừ, trẻ thì có gì hay, sinh sau đẻ muộn thôi mà! Nhưng có lẽ già cũng là một cái tội thì phải, đau lòng quá!
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay mình quyết định đi tập gym. Buổi đầu tiên. Tập gym thì không tránh được mặc những bộ đồ thể thao ngắn, bó, sát nách. Vậy là đường cong cơ thể gần như đường thẳng của mình được dịp phô ra trọn vẹn. Nhìn mình, lại nhìn những em gái trẻ trung hừng hực sức sống, khúc nào ra khúc đó, chỗ lồi cần lồi, chỗ lõm cần lõm mà nước mắt muốn tuôn trào. Đã vốn chẳng đẹp đẽ nổi bật gì cho cam, giờ da lại bắt đầu có nếp nhăn rồi, các cơ thịt bắt đầu nhẽo ra rồi, chả được căng đầy, săn chắc như các em tuổi đôi mươi nữa. Thế mới biết, tuổi già đã gõ cửa mình rồi, trời ơi là trời!
Đã thế, có một phòng tập gym dành cho nam ở bên cạnh, mấy gã mê gái bên đó thường cố ý lảng vảng sang hành lang phòng nữ của mình để ngắm gái. Tất nhiên ngắm gái xinh, gái trẻ chứ gái già như mình có cho chúng nó cũng chả thèm ngắm. Ừ không ngắm thì thôi, mình cũng chẳng có nhu cầu được ngắm, nhưng có nhất thiết phải hé mắt nhìn xong rồi chỉ chỏ, bình phẩm các kiểu không, gì mà: “Nhìn kìa chúng mày, tao bảo mà, mất công tán gái thì chọn gái trẻ mà tán, gái già như kia thì đầu tư tán tỉnh cho phí cả của đi!”. Nghe mà ức đến tận cổ, nhưng thôi, chị đây có tuổi rồi chả thèm chấp mấy em trẻ trâu, ăn chưa no lo chưa tới như các em. Hừ!
Ngày… tháng… năm…
Mình quyết định đi học thêm tiếng anh. Có bao giờ là thừa nhỉ. Công việc cần, cuộc sống cần, gái già đi du lịch 1 mình cũng quá cần ấy chứ. Lớp tiếng anh cả nam cả nữ đủ mọi độ tuổi, thành phần xã hội. Mấy anh chàng mà mình đoán tầm cỡ tuổi mình toàn: “Chị ơi!”, mấy em 9x thì: “Cô ơi!”, có duy nhất một anh chàng ngồi gần mình là dễ thương nhất, gọi mình là “em” xưng “anh”, được an ủi tí. Nhưng câu hỏi sau đó của anh ấy lại khiến mình khóc không ra nước mắt: “Em được mấy cháu rồi!”. “Bộ em nhìn giống gái mấy con lắm sao?” – mình cố vớt vát hỏi lại. “Ừ, giống lắm!” – anh chàng chẳng biết cố tình trêu người mình hay thật thà quá chỉ nói sự thật không nữa! Ôi cái sự đời!
Ngày… tháng… năm…
“Phụ nữ già như 1 quả sầu riêng, ngửi thì khó ưa nhưng ăn vào mới thấy ngon!” – hôm nay mình đã đọc được câu nói như vậy. Chuẩn của chuẩn chứ còn gì nữa! Vì thế trang nhật kí của ngày hôm nay mình sẽ dành để viết những lời tha thiết, nồng nàn nhất gửi tới người chồng tương lai của mình – người hứa hẹn sẽ được thưởng thức 1 quả sầu riêng ngon ngọt, thơm lừng là mình đây!
Anh thân yêu – chồng tương lai của em!
Anh có biết em mong và chờ anh đến thế nào không? Mà đâu chỉ có mỗi mình em, cả bố mẹ, anh chị, cậu dì, cô bác, bạn bè, thậm chí cả bác bán phở gà đầu ngõ cũng mong đến cháy bỏng ấy. Đấy, anh được trải thảm đỏ chào đón nhiệt liệt như thế mà hình như anh chẳng mảy may bận tâm gì cả. Em buồn lắm.
Trước đây, cũng lâu lắm rồi, em thường mơ về cái ngày mình ở tuổi 30. Lúc đó, em hạnh phúc toe toét bên cạnh anh – một ông chồng đẹp trai, phong độ, thành đạt, si tình với vợ nhất quả đất. Thế mà giờ, anh yêu quý ấy của em chẳng biết đang ở phương trời xa lắc nào, để em phải mòn mỏi mong chờ, chỉ thiếu nước thành Hòn vọng phu mà thôi. Anh biết không, trong khi anh chưa tới thì toàn mấy gã trời ơi đất hỡi nào đến tán tỉnh em, để khi em từ chối thì họ bĩu môi nguýt dài: “Đã già rồi còn kiêu!”.
Đấy, anh thấy không, vợ tương lai của anh ngày ngày phải chịu đựng những nỗi ấm ức, tủi thân như thế đó. Đến nhanh anh nhé, cuộc đời em đã đi được 30 năm rồi đấy, hết quãng tuổi trẻ phơi phới xuân sắc rồi, toan về già rồi. Anh không nhanh em vào ngưỡng trung niên là em chỉ còn mấy năm trung niên với tuổi già hom hem để dâng tặng anh thôi đấy!
Em yêu và mong anh lắm lắm!