Chia tay xong, chẳng ai còn muốn nhìn mặt nhau!
Không biết sau khi chia tay, tôi hay người sẽ là người chịu đựng nỗi đau đớn và thống khổ này lâu dài hơn. Chỉ là sau những đớn đau tôi đã chịu đựng, tôi nghĩ mình không đủ sức để đối mặt bình yên với người, khi chúng ta vô tình gặp lại nhau trên phố nữa.
Chúng ta đã yêu đương nhau trong rất nhiều năm, rồi hẹn thề sẽ cùng nhau hạnh phúc thêm một vài năm sau nữa. Thế rồi một ngày nào đó, mối tình tưởng chừng như là trăm năm này bị đứt đoạn khiến hai con người vốn yêu thương nhau giờ phải rời xa nhau. Tim mỗi người đều đau theo một kiểu khác nhau, và điều khiến tôi phải sợ hãi là liệu sau này có vô tình gặp lại nhau trên phố, tôi sẽ đối diện với người như thế nào.
Sau chia tay, tôi chẳng can đảm để gặp lại. Nhưng rồi có những ngày, tôi vô tình chạm mặt người giữa con phố đông đúc và ồn ào bởi thứ âm thanh huyên náo. Chúng ta đều có vẻ lúng túng và loay hoay khi gặp lại đối phương, sự ngượng ngùng giữa chúng ta cũng xuất hiện nhanh chóng. Tôi cảm thấy tim mình bồi hồi, nhưng rồi cũng chỉ dám cười nhẹ, rồi dằn lòng bình tĩnh mà thản nhiên lướt ngang qua người.
Người và tôi đi về phía không nhau mà bản thân mỗi người đã lựa chọn. Chúng ta thản nhiên lướt qua nhau như thể không còn phiền muộn hay vấn vương gì đến nhau nữa.
Dẫu rất nhiều năm về sau mà tôi có vô tình nhìn thấy người ở đâu đó trong cuộc đời này, dẫu chỉ có một lần hay vạn lần hơn thế. Có lẽ, những gì diễn ra trong lòng tôi sẽ mãnh liệt và cuồn cuộn như một trận bão lớn. Đó là trận bão mà tôi tưởng đã yên bình sóng gió từ lâu, nhưng hóa ra là nó chỉ chờ thời cơ tôi gặp lại người, hoặc người gặp lại tôi để mà bùng nổ một cách mãnh liệt nhất mà thôi. Một trận bão trong lòng đầy khó khăn mà chẳng ai biết bao giờ nó sẽ biến tan đi. Tôi cũng không biết làm cách nào để nó biến tan đi nữa, từ khi người rời xa tôi rồi.
Và khi đó, tôi cảm thấy đau, còn người có đau đớn như tôi hay không, tôi không thể nào biết được.
Tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh mình và người gặp lại nhau hàng trăm lần trên những góc phố quen. Có thể khi đó tôi đang tay trong tay cùng ai, và người cũng đang hẹn hò hạnh phúc cùng ai đó. Nếu là thế thì thật tốt, vì chúng ta có thể đi ngang qua nhau thêm một lần nữa trong đời mà chẳng còn vướng bận hay chút nào khổ đau. Nhưng cũng có thể, một ngày khi tôi và người vô tình gặp lại nhau, tôi hoặc người đang lang thang một mình, và bỗng chợt nhìn thấy người kia đang ấm áp bên cạnh mối tình mới của mình. Và hẳn là người còn lại sẽ rất đớn đau, vì vết thương trong lòng vẫn chưa hề nguội lạnh đi phần nào.
Đoán thêm nhiều lần, tôi nghĩ người nhận đớn đau về phía mình sẽ là tôi thôi. Bởi những cô gái như tôi, yêu một người có thể chỉ mất một vài giây, nhưng để quên đi người đó, tôi sẽ mất đi trăm năm hao gầy.
Từ ngày chúng ta chia xa, tôi lại hay thi thoảng nhìn thấy bóng dáng thân thương của người trên phố. Đó là hình dáng quen thuộc đến nỗi chỉ cần đứng nhìn từ đằng xa, tôi cũng có thể bật khóc nức nở. Bởi mọi thứ đã từng quá gần gũi và thân thuộc biết bao nhiêu giờ đây lại xa xôi với tôi quá đỗi. Tôi chẳng thể nào chạm đến người, hay đủ dũng cảm bước đi về phía người nữa.
Chuyện tình nào được kể lại bằng hai chữ “đã từng” mà không có chút gì cảm xúc khơi gợi sự buồn bã? Chúng ta đã từng yêu, đã từng hẹn thề những điều tưởng chừng sẽ được thực hiện trong tương lai. Chúng ta cũng đã từng cùng nhau vui, buồn, hạnh phúc và khổ đau. Chúng ta đã từng ngỡ rằng mình sẽ bên nhau trăm năm, đã từng dám mơ mộng về những viễn cảnh đẹp đẽ trong tương lai.
Chỉ là giờ đây, mọi điều đều không còn nữa. Tôi không còn ở bên cạnh người, người cũng chẳng còn ở lại bên đời tôi nữa. Chuyện tình yêu của chúng ta chỉ đến thế thôi là đã xong rồi.