Chuyến tàu định mệnh
Tôi thích những chuyến tàu muộn rời thành phố. Để chắc chắn rằng, anh ấy đã ngủ say, chẳng chạy ra ga tàu tìm tôi, ngăn cản tôi lại. Tôi tự thấy mình giống một kẻ trộm hèn nhát. Tôi thích mùi vị của sự cô đơn, thấm đều trong màn đêm cô liêu, tĩnh mịch. Cũng giống như việc tôi sẽ đến nơi tôi cần đến vào buổi sáng với ánh nắng bình minh, xua đi những ảm đạm đêm khuya.
Anh và em cách xa nhau cả mấy nghìn km. Dù xa cách thế nào cũng không quan trọng nếu trong tim mình vẫn luôn có hình ảnh của người kia.
Cuối năm, trời càng về khuya càng lạnh. Càng sát thời điểm giao thừa, người đi trên phố càng đông vui, nhộn nhịp. Trái ngược với ngoài đường, sân ga càng về khuya càng vắng khi mọi người đều cố gắng lên chuyến tàu sớm nhất để về quê cho kịp đón giao thừa. Chẳng ai để ý đến một cô gái thong thả kéo chiếc vali nhỏ đi vào sân ga chờ tàu.
Hân thong thả đặt chiếc vali nhỏ bên ghế ngồi cùng chiếc túi xách lên trên. Sau đó, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế để thưởng thức cốc cà phê nóng vừa mua. Vừa uống, Hân vừa nắm chặt chiếc vé như sợ nó rơi mất. Thói quen ấy có từ một lần cô rơi vé tàu, để rồi phải lên một chuyến tàu khác. Dù chỉ một lần duy nhất nhưng nó cứ ám ảnh cô mãi.
Cô cứ ngồi đó nhấm nháp cốc cà phê mà không để ý xung quanh thế nào cho đến khi có người hắng giọng hỏi cô:
– Cô gái, tôi có thể ngồi chỗ này được chứ?
– Anh cứ ngồi tự nhiên vì nó trống .
Dòng suy tư của Hân bị đứt đoạn khi người đó hỏi. Biết chẳng thể tập trung lại được, cô quay ra quan sát người ngồi cạnh mình. Một nam thanh niên trạc 30, cao lớn và gần như kín mít từ đầu đến chân, chẳng chừa ra chút khoảng hở nào trên người trừ đôi mắt.
Cái nhìn chăm chú của cô không qua nổi đôi mắt của anh ta. Người đó hài hước hỏi cô rằng :
– Mặt tôi ghi hai chữ “Nguy Hiểm” hay sao mà cô nhìn tôi chăm chú vậy?
– Cũng không có gì. Chỉ là anh không thấy nóng khi trùm kín từ đầu đến chân như vậy hay sao? Tôi tuy không chịu được lạnh thật nhưng tôi vẫn thấy nóng thay cho anh.
– À À. – Anh ta phá lên cười – Sở thích cá nhân của tôi thôi. Và cô cứ nghĩ thế nào cũng được.
– Vậy thì xin anh thứ lỗi vì sự chăm chú quá mức ấy.
Hân định bụng sẽ quay lại với việc nhấm nháp nốt cốc cà phê còn nóng ấm, cũng như nhìn lại chiếc vé tàu của mình. Còn anh chàng nọ lại chẳng để cô yên khi cứ tìm cách bắt chuyện với cô.
– Này cô gái, nói chuyện giết thời gian một chút được không ? Tôi thích được nói chuyện với ai đó. Mà giờ này sân ga cũng chẳng mấy người .
– Anh có thể dùng điện thoại để nói chuyện với bạn anh kia mà. – Hân chối khéo.
– Bạn bè tôi không đủ kiên nhẫn để nói chuyện với tôi. Mà điện thoại của tôi cũng vừa vặn hết pin rồi. Coi như tôi năn nỉ cô được không? Vì phải chờ rất lâu nữa chuyến tàu của tôi mới đến .
Chẳng hiểu vì sao Hân lại đồng ý với lời đề nghị của anh ta. Được thể, anh ta gợi chuyện .
– Cô thích những chuyến tàu đêm nhỉ khi mà cô lại ngồi đây chờ tàu giờ này. Sân ga thì vắng vẻ, im lặng đến đáng sợ. Tôi thích đi những chuyến tàu ban ngày hơn. Vì sân ga đông đúc, nhộn nhịp, nhất là cuối tuần. – Anh chàng hào hứng nói.
– Mỗi người một sở thích. Anh không thể mang sở thích của mình làm thước đo đánh giá sở thích của người khác được. Ừ thì tôi thích những chuyến tàu đêm, thích những chuyến đi khởi hành vào tối muộn, để thấy mình cô đơn như nào. Thà rằng, bản thân cảm thấy thoải mái khi đi một mình, còn hơn là thấy lạc lõng giữa biển người.
Hình như, đêm muộn tĩnh lặng càng khiến con người cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Chính thời điểm đó, con người lại càng dễ mở lòng mình ra với một người xa lạ cùng bao chất chứa trong lòng. Hai người ngồi đó, chậm rãi kể câu chuyện của mình cho người bạn xa lạ kia.
– Cô đừng phán xét khi tôi kể câu chuyện của mình. – Anh ta hắng giọng – Vì, nó đã thuộc về quá khứ rồi.
Nhiều năm trước đây, tôi gặp một người đặc biệt. Con gái nhưng tôi nghĩ cô ấy giống con trai nhiều hơn. Vì khó có thể tìm thấy nét nào dịu dàng, ủy mị, nữ tính ở cô ấy. Thế nên, tôi cũng chẳng quá quan tâm cho lắm, khi tôi vẫn còn đang chìm trong nỗi nhớ người tôi yêu bao năm, suýt cưới trong tích tắc của mình.
Rất khó để có thể nói trước được điều gì trong cuộc sống cả. Cô gái đó thích những tâm sự đau thương về tình yêu vào đêm khuya, khác hẳn 180 độ so với cái kiểu khẩu chiến sống mái, sắc cạnh trong diễn đàn hàng ngày.
Tự nhiên có người chịu lắng nghe mình thì ai chả thấy gắn bó, tôi công nhận điều ấy, nên chúng tôi ngày càng thân thiết. Với hoàn cảnh của mình, tôi vẫn muốn tiếp tục nỗi đau của mình thêm vài năm nữa, chẳng muốn bắt đầu cái gì đó mới như một cô bạn gái mới, một mối quan hệ mới. Thế mà, cô ta lại làm tôi bị choáng khi ngỏ lời em yeu anh với tôi
Từ chối thẳng thừng là đương nhiên. Tôi chẳng cảm thấy gì khi bỏ kết bạn trên mạng ảo với cô ta. Thời gian đó, tôi còn giả vờ như không quen cô ta luôn. Nghe bạn bè quen thì cô ấy cũng đã sốc, buồn bã mất một thời gian dài.
Một ngày, tôi nhận được tin cô ấy chuyển đi xa khỏi thành phố này, nơi tôi đang sống. Lúc đó, tôi mới cảm nhận được một sự mất mát lớn đến thế nào. Thì ra, tôi đã yêu cô ấy mà tôi không hề biết. Nỗi đau ấy, chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả nổi. Tôi đã nhầm khi nghĩ rằng con tim tôi đã chai sạn, chẳng thể nào rung động thêm lần nào nữa.
Tôi đã chạy nhanh hết sức có thể để giữ cô ấy lại. Tôi đã tìm kiếm cô ấy trong vô vọng. Khi biết chuyến của cô ấy đã đi mất, tôi ngồi thẫn thờ, nhìn theo những ánh đèn mờ dần, mất hút vào khoảng không trước mắt.
Tôi đã như một thằng ngốc, để hạnh phúc tuột khỏi tay mình mà không biết. Tôi đã có thể tìm cách liên lạc với cô ấy, mong một sự tái hợp. Mỗi lần định gọi cho cô ấy, tôi đã cầm điện thoại rất lâu, bấm số điện thoại rồi lại xóa nó đi không biết bao nhiêu lần.
Khi bình tâm lại, tôi nhận ra rằng: “Tính cách của cô ấy, không bao giờ hợp với nét văn hóa truyền thống của người Việt. Chỗ của cô ấy là xông pha ngoài xã hội, chứ không phải chăm lo một tổ ấm, dù tôi tin rằng cô ấy đủ tài giỏi để làm được.”
Đôi khi, rời xa cũng là một cách yêu. Vì yêu mà tôi chấp nhận im lặng, để cô ấy yên ổn với cuộc sống mới, giả vờ như cô ấy không tồn tại. Tôi thừa nhận, cô ấy đã để lại khoảng trống rất lớn trong lòng tôi. Tôi phải loay hoay tìm cách lấp khoảng trống mênh mông ấy bằng mọi giá. Có lẽ, số lượng những mối tình sau này của tôi tỷ lệ nghịch với thời gian yêu và độ chân thành trong mối quan hệ của tôi.
Càng chìm sâu vào những mối tình chớp nhoáng ấy, tôi càng đau đớn, càng sa lầy vào nỗi nhớ của cô ấy … cho đến khi tôi gặp vợ sắp cưới hiện tại của tôi. Mọi thứ đều không bằng cô ấy. Tuy nhiên, vợ sắp cưới khiến tôi tỉnh ngộ, thoát khỏi cơn mê bao năm của tôi.
Một ngày, tôi đã tự nhủ rằng: “Cuộc chinh chiến yêu đương của tôi cần kết thúc. Cứ đối xử tệ bạc với chính mình, nơi phương xa, cô ấy sẽ không thể yên lòng được. Tôi cần bắt đầu lại từ con số không.”
Vậy cũng coi như là khép lại một quãng đường đời đầy sóng gió, đau thương của tôi. Hôm nay, tôi ra đây để nói lời vĩnh biệt với cô ấy, vĩnh biệt một thời yêu đương dại khờ của tuổi trẻ.
Im lặng trong chốc lát, Hân tiếp lời người bạn xa lạ của mình.
– Có thể anh sẽ nói tôi bị điên khi nghe câu chuyện của tôi. Nhưng, đừng phán xét nó vì bất kì điều gì, khi nó đã là quá khứ, một hoài niệm đẹp trong kí ức của tôi.
Cách đây nhiều năm, tôi đã gặp một người đặc biệt quan trọng. Anh ấy đã thay đổi tôi rất nhiều. Ừ thì người ta nói cũng đúng thôi: “Đau vì tình thì nhanh lớn, nhanh trưởng thành hơn bình thường”.
Ngày đó, tôi giống một thằng con trai mới lớn, rất cứng đầu, khó bảo. Một ngày, đứa trẻ trâu như tôi giống cá gặp nước khi được tham gia vào nhóm những người giống mình. Chúng tôi tin rằng mình có một lý tưởng sống cao đẹp, hành động nghĩa hiệp khi đoàn kết, đồng tâm hiệp lực “bắt nạt” một vài người trong diễn đàn vì chúng tôi thấy gai mắt.
Anh ấy cũng thuộc cái nhóm đó, nhưng cư xử thì chừng mực và ra dáng người lớn hơn đám trẻ người non dại như mấy đứa trong nhóm đó. Trực tuyến nhiều rồi thì anh em cũng tụ tập ngoài đời chém gió cho hết những nỗi ấm ức chưa được xả hết trên mạng ảo.
Tôi không biết tôi yêu anh ấy vì điều gì nữa. Có lẽ, tôi dễ động lòng bởi những câu chuyện tình đau thương, lâm li hơn ngôn tình của anh lúc đêm khuya. Tôi có thể ngồi chờ rất lâu, để được nói chuyện với anh ấy.
Một ngày trời không đẹp lắm, tôi đã ngỏ lời. Tôi đã có niềm tin rằng anh ấy yêu tôi, rằng tôi sẽ giúp anh ấy bình phục trở lại sau nỗi đau thất tình ấy. – Hân cười mỉa mai chính mình. – Rồi, tôi nhận được một gáo nước lạnh từ chính anh ta. Quả thực, một cái tát rất đau, đủ gây bàng hoàng và choáng váng với một đứa mơ mộng như tôi.
Đã suy sụp hơn bao giờ hết khi biết anh ta hủy kết bạn với tôi trên mạng ảo. Ừ, mạng ảo ,quan trọng gì so với thế giới thực. Nhưng, điều đó cũng đủ khiến tôi đã đau lại càng thêm đau, đã thê thảm lại càng thê thảm hơn bao giờ hết.
Sau rất nhiều đêm trắng, tôi chọn chuyển đi, rời ra anh ấy, rời xa thành phố. Tôi yêu rất nhiều và cũng đau rất nhiều. Tôi yếu đuối và không đủ bản lĩnh để ở lại thành phố. Tôi sợ những mảnh kí ức sẽ khiến tôi gục ngã đến mức không thể gượng dậy nổi.
Ngày tôi rời đi, vì để rơi mất chiếc vé tàu nên tôi được chứng kiến một chuyện. Tôi thấy anh ấy hớt hơ hớt hải chạy vào sân ga tìm kiếm ai đó. Anh ấy vừa tìm kiếm xung quanh vừa gọi tên tôi rất to. Tôi đã khóc, suýt chút nữa thì tôi cũng đã nhào ra chỗ anh ấy.
Nhưng có lẽ, sự đau đớn, sự tổn thương nặng nề của tôi đã chiến thắng khi tôi kiềm chế cảm xúc của mình lại được. Tôi đứng vào một chỗ khuất tầm nhìn của anh ấy, nhìn anh ấy tìm kiếm tôi trong vô vọng. Chờ anh ấy đi rồi, tôi phải định thần rất lâu mới có thể lên chuyến tàu tiếp theo rời thành phố, khép lại những nỗi đau .
Rời xa nhưng tôi không thể mở lòng mình ra với ai đó, vẫn chỉ để tâm đến anh ấy. Hình như, anh ấy có động tĩnh gì tôi đều biết hết, không sót điều gì cả. Đó là một thói quen xấu xí và khó bỏ của tôi.
Mỗi lần nghe tin anh ấy yêu một ai đó, trái tim tôi nghẹn lại, thổn thức như bị ai đó bóp nát thô bạo. Điều đó vẫn chưa tệ bằng việc anh ấy yêu rất nhanh, chia tay cũng rất nhanh. Con tim tôi còn tổn thương nhiều hơn nữa.
Nếu có thể, tôi muốn tát anh ấy. Chỉ vì, anh ấy đã tự làm anh ấy đau. Tôi chọn rời đi là để thấy anh ấy sống hạnh phúc. Vậy mà anh ấy đã làm gì cuộc sống của anh ấy? Hủy hoại nó không thương tiếc. Hình như, tôi đau lại càng thêm đau mà vẫn phải câm lặng như một cái bóng vô hình.
Yêu đủ nhiều, đau đủ nhiều sẽ khiến người ta nhớ rất lâu. Bao năm nay, tôi thường thành phố khi có dịp, dù mỗi lần về đây là một lần tôi thấy rất đau lòng.
Đau xót chẳng cản trở tôi quay về thành phố mỗi khi biết anh ấy đi khỏi thành phố vài ngày. Kí ức thì tôi có thể đối diện. Nhưng, anh ấy thì tôi lại không đủ can đảm để đối mặt. Tôi không đủ mạnh mẽ để cất tiếng chào xã giao với anh ấy.
Từ đó, tôi đâm thích những chuyến tàu muộn rời thành phố. Để chắc chắn rằng, anh ấy đã ngủ say, chẳng chạy ra ga tàu tìm tôi, ngăn cản tôi lại. Tôi tự thấy mình giống một kẻ trộm hèn nhát.
Tôi thích mùi vị của sự cô đơn, thấm đều trong màn đêm cô liêu, tĩnh mịch. Cũng giống như việc tôi sẽ đến nơi tôi cần đến vào buổi sáng với ánh nắng bình minh, xua đi những ảm đạm đêm khuya.
Lần này, tôi về thành phố lần cuối cùng. Vì nghe nói, anh ấy sắp cưới rồi. Mừng cho anh ấy đã chọn cách khép lại những nỗi đau của chính mình. Có vậy, tôi cũng sẽ yên tâm sống cuộc sống của mình.
Khi Hân vừa dứt câu chuyện thì chuyến tàu của cô cũng vừa dừng lại ở sân ga.
– Cảm ơn vì đã kể tôi nghe câu chuyện của anh. Tạm biệt anh nhé! Vì chuyến tàu của tôi đến rồi. – Hân nhanh chóng đứng lên, kéo chiếc vali đi.Rồi cô cảm nhận được hơi nóng phà vào cổ .
– Em không nhận ra hay là cố tình không nhận ra anh? Tại sao vậy Hân?
Ngập ngừng giây lát, Hân bối rối, không biết nên phải trả lời ra sao nữa. Cô nên trả lời thành thật hay phủ định nó để không gây thêm tổn thương cho anh ấy và cô.
– Anh chịu lộ diện rồi à? Tất nhiên là em nhận ra được anh, ngay từ giây phút đầu tiên. Chỉ là em nghĩ rằng: “Giả vờ như không biết anh, giả vờ như chưa từng yêu anh sẽ tốt hơn. Như vậy, em sẽ có thể nhẹ nhàng rời đi, coi như chẳng có những nỗi đau triền miên trong quá khứ. Em sẽ được thanh thản khi rời nơi đây, khép lại mọi chuyện, thực sự bắt đầu một cuộc sống mới”.
– Em đã quay trở lại thành phố, tức là em vẫn còn yêu anh rất nhiều. Em phải tìm anh để nói chuyện cho thật công bằng, lấy lại những thứ thuộc về em chứ.
– Chuyện cũ qua rồi, cho nó qua đi anh, đừng vướng bận làm gì. Em sống lụy tình nên em đã phải đau khổ nhiều. Em biết và tự nhận. Anh đã nén lại được cảm xúc của mình, giả vờ được như vậy, tại sao không giả vờ thêm một chút nữa, cho đến khi em rời đi.
– Nhìn em như vậy, thực sự anh không thể cầm lòng được, thực sự anh không muốn buông bỏ em chút nào.
– Đừng nói vậy! Em từ bỏ được dù em còn yếu mềm hơn anh cả trăm ngàn lần thì anh cũng làm được. Em đã lỡ chuyến tàu năm ấy, chọn để anh rời xa em vì cả hai ta. Giờ anh hãy để em lên chuyến tàu của em.
Anh đã siết rất chặt bàn tay nhỏ bé ấy để rồi buông nó ra. Lần này, chẳng ai lỡ chuyến tàu định mệnh ấy dù nó mang họ rời xa nhau mãi mãi. Nhưng ít nhất, chẳng ai cảm thấy hối tiếc khi rời xa người kia. Vì cả hai người đều hiểu rằng thời gian cho hai người đã hết. Họ cần lật qua một trang giấy mới, viết những câu chuyện mới của riêng họ.
Theo Blog Radio