Đạo tình – Tiểu thuyết – Hắc bang
✣ Chương 13: Vua tốc độ ✣
“Chắc không sao đâu. Ly Tâm chẳng liên quan đến vụ này, sẽ không có người gây phiền phức cho cô ấy”. Ngô Sâm bĩnh tĩnh phân tích.
Sắc mặt Tuấn Kỷ u ám: “Tôi đã hỏi người của Tề Gia, không ai nhìn thấy Ly Tâm, cũng không ai biết hành tung của cô ấy”. Đây mới là nguyên nhân khiến Tuấn Kỷ lo lắng. Một người đột nhiên bốc hơi, nếu không xảy ra chuyện tức là cô có thỏa thuận với Tề Gia. Bằng không, tại sao người của Tề Gia trên dưới đều nói như vậy. Dính đến Tề Gia vô cùng nguy hiểm.
Tiêu Vân mặc bộ đồ đua xe bó sát, chau mày: “Mọi người có để ý, Hồng Ưng cũng không thấy đâu cả”.
Tuấn Kỷ càng tối sầm mặt, anh ta đột nhiên hỏi: “Tiêu Vân, xe của cậu đâu rồi”.
Tiêu Vân đảo mắt, lập tức hiểu Tuấn Kỷ đang lo lắng điều gì: “Ở chỗ tôi. Ly Tâm chưa từng thử lái xe của tôi bao giờ. Cô ấy lái chắc chắn không bằng tôi. Hơn nữa, Ly Tâm chỉ biết phóng xe, chưa chắc biết đua xe”. Tiêu Vân biết Tuấn Kỷ lo Ly Tâm sẽ ra mặt thay anh ta. Tuy nhiên, suy nghĩ này một chút anh ta thấy ý kiến này không thoả đáng.
Họ còn đang náo loạn, tiếng loa phát thanh vang lên thông báo các tay đua vào vị trí. Các loại xe đua đủ màu sắc đã qua cải tiến từ từ tiến vào đường đua. Tiêu Vân nghiến răng đứng dậy, gật đầu với đám Tuấn Kỷ rồi ưỡn ngực đi tới chiếc xe của mình. Vì anh ta đại diện cho gia tộc lớn nhất nhì giới hắc đạo nên cần có khí thế bá chủ.
“Bây giờ người xuất hiện là Lưu Ưng, xếp vị trí thứ hai thế giới”. Một chiếc xe màu xám bạc phóng tới khiến đám đông hò reo ầm ĩ. Do tay đua đứng đầu thế giới là Ám Vân mấy năm nay không tham gia bất cứ cuộc đua xe nào nên người đứng thứ hai đương nhiên trở thành lão đại.
Tiêu Vân ngồi trong xe đua của mình nhìn ra bên ngoài. Anh ta cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao mãi không thấy họ xướng tên anh. Lẽ nào họ còn chờ ai?
“Người cuối cùng, đại diện cho Tề Gia là…”, Tiêu Vân chuẩn bị nhấn ga. Nhưng anh vừa mới xuất phát, một chiếc xe đua màu đỏ ánh vàng phóng vèo qua xe của anh ta. Tiêu Vân há hốc mồm kinh ngạc, chân đạp mạnh vào phanh.
Chiếc xe màu đỏ ánh vàng rực rỡ toát lên khí thế kiêu ngạo dưới ánh mặt trời. Màu sắc độc nhất vô nhị khiến cả trường đua đang sục sôi lập tức yên lặng. Màu đỏ ánh vàng chính là màu đại diện của một người, xe của một nhân vật truyền kỳ thần bí nhất trong giới đua xe phi pháp, mấy năm nay không hề lộ diện.
“Ám Vân”, tiếng nói từ loa phát thanh không giấu nổi sự kích động. Chiếc xe đua màu đỏ phanh gấp, dừng lại ở vị trí đầu, cách các xe khác nửa thân xe. Đó là vị trí đặc quyền của số một, đó là vinh dự của số một, đó là vị trí chỉ dành cho số một.
Cửa xe từ từ mở ra, một cô gái mặc đồ trắng đứng dưới ánh nắng mặt trời. Mái tóc đen của cô bay phấp phới, từ người cô toát ra khí chất cao ngạo. Cô đeo cặp kính lớn che gần hết khuôn mặt. Động tác giơ tay mang tính tượng trưng của cô, khiến tất cả mọi người trong trường đua trở nên điên cuồng. Đó là Ám Vân, Vua tốc độ trong lòng họ, là người phụ nữ thần bí đoạt giải quán quân ba năm liền, là thần thoại bất bại của thế giới ngầm.
Bàn tay giơ cao của cô vừa nắm lại, tiếng gào thét lập tức biến mất. Đây chính là sức hút của Vua tốc độ, là quyền lực chỉ Vua tốc độ mới có.
Tiếng súng báo hiệu xuất phát vang lên, chiếc xe đua màu đỏ ánh vàng phóng vọt đi như tên bắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện đột ngột của Ám Vân trở thành áp lực vô cùng to lớn đối với các tay đua. Chi tính riêng điều này, cô đã tiến gần một bước đến thắng lợi.
Ở đằng sau, chiếc xe màu xám bạc của Lưu Ưng bám sát nút, chỉ kém nửa thân xe. Ở cùng đẳng cấp kỹ thuật và tốc độ, các tay đua chỉ cần sai một ly đi một dặm, hơn nữa Ám Vân đã hơn hẳn về khí thế, chiếc xe xám bạc muốn vượt mặt đâu phải dễ. Trên trường đua vang lên tiếng va quệt chát chúa. Các tay đua bắt đầu tranh cướp đường đua, muốn hủy diệt người lại bị người hủy diệt.
“Cô ấy là ai?”
Tuấn Kỷ theo dõi chiếc xe đua màu đỏ ánh vàng qua màn hình giám sát, anh ta quay đầu hỏi Hồng Ưng vừa xuất hiện. Hồng Ưng nở nụ cười hiếm hoi: “Ám Vân, Vua tốc độ đứng đầu thế giới”.
Tuấn Kỷ chau mày: “Anh biết tôi muốn nói gì”.
Hồng Ưng cười nhạt: “Khi nào cần biết, tự nhiên anh sẽ biết”. Dứt lời, hắn liền quay người đi về khu VIP.
“Có thể mời Ám Vân ra mặt, sao còn gây phiền phức cho tôi?”. Tiêu Vân lao đến trước màn hình, vừa quan sát cuộc đua vừa lẩm bẩm.
Tuấn Kỷ và Ngô Sâm liếc nhìn nhau rồi lại chăm chú theo dõi tình hình trên đường đua.
Trong chiếc xe đỏ ánh vàng, Ly Tâm nhếch mép cười nhạt, hai tay mạnh mẽ điều khiển vô lăng. Đường đua vốn là thế giới của cô, là nơi cô xưng vương xưng bá.
“Một trăm mười lăm độ về phía bên trái cô là xe của Lưu Ưng. Đâm bẹp hắn, tôi sẽ cho cô một phần vạn lợi nhuận”. Một giọng nói bá đạo từ máy bộ đàm truyền tới. Ly Tâm bất giác mỉm cười. Đâm bẹp Lưu Ưng, cũng là ý định của cô.
Ly Tâm đột ngột gạt cần số thắng gấp. Bánh xe ma sát trên mặt đường phát ra tiếng động chói tai. Lưu Ưng ở ngay phía sau Ly Tâm thấy cô phanh gấp, với tốc độ hiện thời, anh ta không đâm trúng Ly Tâm mới lạ. Lưu Ưng liền tăng tốc xông thẳng về phía xe của Ly Tâm.
Ly Tâm nở nụ cười thách thức qua gương chiếu hậu. Cả người cô dồn hết sức vào bánh phải phía sau. Cô lấy nó làm tâm, quay tròn chiếc xe ba trăm sáu mươi độ. Đúng lúc Lưu Ưng phóng sượt qua vơi tốc độ ba trăm cây số một giờ, tránh cuộc va chạm trong nháy mắt. Thấy Ly Tâm né tránh nhường lại vị trí dẫn đầu cho mình, Lưu Ưng hơi sững người. Trước mặt là một đoạn cua, anh ta không còn thời gian nghĩ ngợi đành điều chỉnh tốc độ chuẩn bị qua khúc cua.
Ly Tâm nở nụ cuời gian tà, cô nhấn ga tăng tốc lao thẳng vào đuôi xe Lưu Ưng. Lưu Ưng không thể né tránh. Chỉ nghe thấy tiếng va chạm dữ dội, chiếc xe đua màu xám bạc bị hất ra khỏi đường đua, đuôi xe bẹp dúm, không thể đua tiếp được nữa.
“Làm rất tốt”. Giọng nói bá đạo ngắn gọn khen một câu rồi cắt đứt liên lạc.