Đạo tình – Tiểu thuyết – Hắc bang

✣ Chương 14: Ánh mắt ✣

 

Thấy đầu xe mình chẳng hề hấn gì, nụ cười trên môi Ly Tâm càng rộng hơn. Chỉ riêng chi phí cải tiến chiếc xe đua của cô đã lên đến cả chục triệu, trên thế giới không có chiếc thứ hai. Đừng nói là đâm ô tô, đâm tàu hỏa có khi cũng chẳng sao. Lam Bang dám làm Tiêu Vân bị thương, cô sẽ dùng chiếc xe này để đáp trả chúng.

Ám Vân ra mặt, ai dám đấu với cô sẽ có kết cục như Lưu Ưng. Các tay đua chứng kiến cảnh tượng vừa rồi liền từ bỏ ý định tranh giành vị trí với cô. Xe của cô được trang bị tốt như vậy, muốn đâm đầu vào chỗ chết thì mới đâm xe cô.

Chiếc xe đua màu đỏ ánh vàng phóng như bay về phía trước. Ở đằng sau không ngừng vang lên tiếng va chạm, đâm nhau, lật xe. Tiếng nổ không ngớt vang lên, tiếng kêu la bị tiếng động cơ xe gầm rú át đi. Tất cả tiến hành theo quy tắc ngầm của thế giới này, chỉ có điều nó hung hăng và lộ liễu hơn nhiều mà thôi.

Đua xe phi pháp là cuộc đua bằng cả sinh mạng. Không có đạo đức, không có quy tắc, không có chuyện nhường nhịn. Chỉ có thắng thua và mùi máu tanh. Hơn nữa, cuộc đua xe lần này có ý nghĩa đặc biệt như thế, cảnh tượng sát phạt nhau trên đường đua càng trở nên đáng sợ hơn.

“Tại sao lại như vậy?”.

Ngô Sâm nhẹ nhàng vỗ về Tú Thủy đang hoảng hốt sợ hãi. Anh ta nhíu mày nhìn Tiêu Vân: “Đua xe phi pháp là như thế này à?”.

Tiêu Vân chăm chú quan sát chiếc xe đỏ ánh vàng với ánh mắt sùng bái. Nghe Ngô Sâm hỏi, anh ta mới quay đầu nhìn những chỗ khác, kinh ngạc nói: “Không phải chứ. Tôi chưa từng tham gia cuộc đua xe giành ngôi Vua tốc độ bao giờ”. Tuy xếp thứ ba trong thế giới ngầm, nhưng Tiêu Vân chưa có duyên tham gia bất cứ cuộc đua phi pháp số một này.

Tuấn Kỷ đột ngột hỏi: “Nếu cho cậu tham gia, liệu cậu có khả năng sống sót quay về không?”.

Tiêu Vân trầm ngâm một lúc, lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, chắc sẽ rất nguy hiểm”.

Tú Thủy liền hỏi: “Tại sao? Lẽ nào anh không làm được như cô ấy?”.

Tiêu Vân dõi mắt theo chiếc xe đỏ ánh vàng: “Bà chị! Cô có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là Ám Vân, là chúa tể của giới đua xe ngầm. Xe của cô ấy được cải tiến một cách hoàn hảo nhất. Nhìn vụ va chạm vừa nãy cô có thể thấy, dù đâm mạnh như vậy nhưng xe cô ấy vẫn không hề hấn gì. Ai dám liều mạng với cô ấy chứ. Hơn nữa, chỉ riêng danh hiệu Vua tốc độ cũng không biết ảnh hưởng đến bao nhiêu người. Đấu với cô ấy chỉ như trứng chọi đá, chẳng có ai dám mạo hiểm đâm vào xe cô ấy, hơn nữa có muốn cũng chẳng đâm nổi. Tốc độ đó quả là huyền thoại”.

Điều đó có nghĩa là nếu không chắc chắn 100% không ai dám đâm cô ấy. Nếu anh ta tham gia, người người đều đâm anh. Cuộc đua xe ác liệt đến mức độ này, sống chết không biết thế nào.

“Các cậu cảm thấy cô ấy giống ai?” Ngô Sâm đột ngột mở miệng, mắt vẫn dán vào chiếc xe đỏ ánh vàng.

Tuấn Kỷ quay đầu lại hỏi: “Giống ai?”.

Nghe Ngô Sâm nói vậy, Tiêu Vân nhíu mày trầm tư rồi tự nhủ: “Kiểu quay xe dứt khoát quyết đoán, thủ pháp và kỹ thuật đó hình như tôi đã gặp ở đâu rồi?”.

“Hôm chúng ta bỏ chạy đúng không?”.

“Đúng, đúng, chính là hôm đó. Hôm đó chỉ quay một trăm tám mươi độ, còn hôm nay là ba trăm sáu mươi độ. Thảo nào tôi thấy quen mắt thế. Là cô ấy, lẽ nào là cô ấy?”. Tiêu Vân vỗ đùi đánh đét, nhảy dựng lên. Ánh mắt anh ta vừa vui mừng vừa xúc động, vừa có chút kinh ngạc.

Phát hiện này khiến Tuấn Kỷ khẽ lắc đầu. Anh ta dõi theo chiếc xe màu đỏ ánh vàng bằng ánh mắt dịu dàng mà đến anh ta cũng không nhận ra. Ly Tâm đang dùng cách của cô để xin lỗi. Người phụ nữ to gan thích làm loạn, tư tưởng khó nắm bắt nhưng tâm tư tinh tế như cô khiến người khác động lòng.

Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe màu đỏ ánh vàng dừng lại ở vị trí đầu tiên. Ly Tâm bước xuống xe với nụ cười gian tà trên môi. Cô đứng tựa vào đầu xe, để mặc làn gió thổi tung mái tóc đen tuyền, hưởng thụ tiếng hoan hô tán thưởng nhiệt liệt của mọi người.

Ly Tâm mỉm cười, lâu rồi không đua xe nên tay hơi cứng. May là đây không phải là cuộc đua thật sự, ở một góc độ khác, đây là cuộc tranh giành địa bàn. Cuộc đua xe vốn chú trọng tốc độ vì thế biến thành trò đâm xe. Vì vậy, cô mới dễ dàng đoạt vị trí số một.

Ly Tâm ngồi lên đầu xe, giơ tay vuốt nhẹ thân xe sáng bóng. Nhờ thế lực của Tề Gia, tối qua “bảo bối” này mới được chuyển từ New York tới Washington. Mấy năm không động đến, “bảo bối” vẫn ngon lành như ngày nào. Ly Tâm bất giác gửi một nụ hôn gió đến chiếc xe yêu quý của cô, tiếng gào thét lập tức bùng lên.

Trong không khí huyên náo đó, Ly Tâm đột nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc bén quét qua người mình. Cô ngẩng đầu, chỉ thấy trên khán đài VIP, có mấy người đang lần lượt đứng dậy rời đi. Vì ở vị trí khá xa nên Ly Tâm không nhìn rõ mặt ai nhưng cô vẫn cảm thấy người đàn ông đi giữa đầy bá khí, chỉ một ánh mắt mà mang lại cho người ta cảm giác áp lực đáng sợ. Ly Tâm nhíu mày, quay người mở cửa chui vào xe ô tô. Sau đó cô nổ máy và tăng tốc, chiếc xe màu đỏ ánh vàng phóng vụt về phía trước.

Ở khách sạn, Tuấn Kỷ ngó quanh căn phòng trống không, mặt lạnh băng: “Không thấy cô ấy”.

Tú Thủy lo lắng: “Hay là xảy ra chuyện gì? Ly Tâm rời khỏi đó trươc chúng ta mà”.

Bắt gặp gương mặt u ám của Tuấn Kỷ và vẻ lo lắng của Tú Thủy, Ngô Sâm đang định lên tiếng an ủi thì Tiêu Vân bước vào phòng nói: “Có thư”.

Tuấn Kỷ vội lao tới cầm thư lên xem, bên trên chỉ viết bốn chữ: “Hẹn ngày gặp lại”, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại. Cả căn phòng rơi vào không khí trầm mặc.