Đạo tình – Tiểu thuyết – Hắc bang
✣ Chương 27: Đắp chăn bông ✣
Ly Tâm khép hờ mi mắt: “Anh, Tề Mặc, gia chủ của Tề gia còn cần chạy trốn sao?”.
Thấy giọng Ly Tâm có chút chế nhạo, Tề Mặc liền kéo Ly Tâm lại, cắn mạnh vào vết thương trên cổ cô. Hắn cắn đau đến mức Ly Tâm kêu lên, nhưng cô không thể chống cự nên đành để mặc cho hắn cắn.
Một lúc sau, Tề Mặc mới bỏ ra. Liếc qua cái cổ đã rớm máu của cô, hắn lạnh lùng đáp: “Lơ là cảnh giác chính là bắt đầu của sự diệt vong”. Trong giới hắc đạo hở một chút là bỏ mạng này, đừng nói làm lão đại có thể sống lâu hơn người khác, nhiều lúc còn gặp nguy hiểm hơn. Người không thuộc giới hắc đạo như Ly Tâm không thể hình dung nổi. Trộm và cướp có hàm nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Ánh mắt của Tề Mặc đầy sát khí, nhưng Ly Tâm biết không phải nhằm vào cô. Vết thương đau đớn trên cổ luôn nhắc nhở cô, người đàn ông trước mặt là dã thú. Đạo đức, lý lẽ, pháp luật không thể trói buộc hắn. Hắn có thể làm mọi việc hắn muốn. Nghĩ đến đây, Ly Tâm cắn răng hỏi: “Anh không sợ tôi bán đứng anh?”.
Nghe Ly Tâm nói vậy, Tề Mặc nhếch mép cười khát máu. Hắn đưa tay vuốt ve vết thương do chính hắn tạo ra trên cổ Ly Tâm: “Chỉ cần cô có bản lĩnh đó?”.
Nhìn bộ dạng tự cao tự đại của Tề Mặc, Ly Tâm từ từ nhắm mắt. Chọc tức dã thú là một hành động ngu xuẩn. Bây giờ cô đã tạm thời nín nhịn.
Ly Tâm nhắm mắt như thể hắn muốn làm gì thì làm, Tề Mặc gật đầu hài lòng. Hắn nhẹ nhàng kéo Ly Tâm vào lòng, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ tôi sẽ cân nhắc chuyện tha mạng cho Tùy Tâm”.
Ly Tâm giật mình, định ngẩng đầu nhưng bị Tề Mặc giữ chặt, cô chỉ có thể vùi đầu vào cổ hắn. Ruột gan Ly Tâm rối bời, tay cô túm thắt lưng Tề Mặc.
Đáng chết thật, sao cô không nghĩ đến chuyện cô bị bắt, người của Tổ chức ăn trộm cũng sẽ gặp rắc rối. Tùy Tâm lại là cộng sự của cô, Tề gia có thể dễ dàng điều tra ra chuyện đó. Bản thân cô giữ được mạng sống, vì Tề Mặc cần dùng đến cô. Còn Tùy Tâm sẽ rất nguy hiểm. Ly Tâm bất giác rủa thầm trong lòng.
“Anh tha cho chị ấy, tôi sẽ nghe lời anh”. Ly Tâm bị giữ gáy không thể ngóc đầu dậy, đành gối lên vai Tề Mặc, khàn khàn nói. Cô không có người thân, trên cõi đời này Tùy Tâm là người duy nhất cô lo lắng và quan tâm. Sự tồn tại của Tùy Tâm còn có ý nghĩa hơn cả người thân, đó là màu sắc duy nhất trong cuộc đời cô.
Hồi lâu cũng không thấy Tề Mặc lên tiếng, chỉ có bàn tay lớn siết chặt eo Ly Tâm, chặt đến mức khiến cô tức thở. Ly Tâm hiểu đây là sự cảnh cáo không lời của Tề Mặc, cô không có tư cách ngã giá với hắn. Ly Tâm nghiến răng nói khẽ: “Tôi sẽ nghe theo lời anh, xin anh đừng gây khó dễ cho chị ấy”, vừa nói cô vừa từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt thắt lưng Tề Mặc, do dự một lúc rồi đặt tay lên thắt lưng hắn.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Tề Mặc vẫn không có bất cứ phản ứng gì, cô đã ngầm đồng ý rồi sao hắn không làm gì. Cô vừa hơi động đậy, Tề Mặc liền chau mày ôm chặt cô hơn, càu nhàu: “Ngủ đi”. Ly Tâm ngạc nhiên nằm im không dám động đậy.
Trằn trọc cả đêm, Ly Tâm mở mắt trừng trừng nằm trong lòng Tề Mặc cho tới lúc gần sáng, phát hiện Tề Mặc chỉ ôm cô ngủ. Tuy có lúc hắn siết chặt cô chẳng khác nào ôm một chiếc gối ôm. Mặc dù không thể hiểu nổi hành động của hắn, nhưng vì quá buồn ngủ, Ly Tâm bỏ lại tất cả sự nghi hoặc và lo lắng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trời đã sáng hẳn, phòng ngủ chính vang lên một giọng nói lạnh lùng mang mùi thuốc súng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong ngôi biệt thự: “Dậy đi”.
Ly Tâm đang ngủ say sưa, chẳng cần quan tâm đến tiếng động đó. Cô nhăn mặt vùi đầu vào gối ngủ tiếp. Cả đêm qua cô bị đôi cánh tay cứng như thép của Tề Mặc ôm chăt, không thể nhúc nhích, mãi đến gần sáng mới chợp mắt. Bây giờ cô đang ngon giấc, ai dám làm ồn, cô sẽ giết hắn.
“Bỏ tay ra!”
Ồn quá, tay đau quá, Ly Tâm bất mãn từ từ mở mắt. Cổ tay đau như sắp gãy đến nơi, khiến Ly tâm dù không muốn cũng phải tỉnh dậy.
Ly Tâm ngước mắt chạm phải đôi mắt vô cảm của Tề Mặc. Cô bất giác ngây người ra chớp chớp mắt. Nhìn xuống cổ tay đau đớn của mình, Ly Tâm mới phát hiện hóa ra một tay cô đang bị Tề Mặc bóp chặt, thảo nào đau thế, tay còn lại ôm chặt cổ hắn, kiểu này chẳng lẽ tối qua cô ôm Tề Mạc ngủ. Ly Tâm liền tỉnh táo hơn nhiều. Chuyện xảy ra tối qua hiện rõ mồn một trong trí óc cô. Ly Tâm liền thả tay ra, mặt không biểu cảm nhìn Tề Mặc.
“Lão đại, chuyện ngày hôm qua đã điều tra rõ. Lúc nào lão đại xem xét ạ?” Giọng nói trầm tĩnh của Hồng Ưng từ ngoài của vọng vào. Anh ta nghe thấy bên trong có tiếng nói mới miệng xin chỉ thị.
Tề Mặc nhíu mày: “Chú toàn quyền xử lý”.
“Vâng, thưa lão đại. Theo lịch trình đã định, hôm nay chúng ta sẽ đi Lý Trang. Bao giờ lão đại xuất phát ạ?”, Hồng Ưng dứt khoát đáp. Anh ta không hỏi, sau chuyện xảy ra hôm qua lịch trình hôm nay có hủy bỏ không mà hỏi thẳng bao giờ xuất phát, chứng tỏ anh ta hiểu rõ tính cách của Tề Mặc và tin tưởng thực lực của Tề gia.
Tề Mặc giơ tay nhìn đồng hồ, trầm giọng đáp: “Hai mươi phút sau”. Ngắn gọn đáp “Vâng” một tiếng, tiếng bước chân rất khẽ của Hồng Ưng xa dần. Nhân lúc hai người đàn ông nói chuyện, Ly Tâm đã vào nhà tắm.
Nhìn gương mặt tiều tụy và vết bầm tím trên cổ mình trong gương, Ly Tâm bất giác nhíu mày. Cô vỗ nước lạnh lên mặt rồi liếc nhìn bầu trời chim hót líu lo. Ly Tâm nắm chặt bàn tay, đám mạnh vào mặt nước trong bồn. Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi nơi này, chắc chắn là vậy.
“Lại đây”. Ly Tâm vừa từ phòng tắm ra ngoài, liền thấy Tề Mặc ngồi trên giường, tóc hắn ướt sũng, nước nhỏ từng giọt xuống người. Hắn không mặc đồ, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Bên cạnh hắn đặt đống quần áo là lượt phẳng phiu. Ly Tâm liền bước đến cầm chiếc khăn mặt lau đầu cho Tề Mặc. Cả đời này cô chẳng học thứ gì ra hồn, mỗi việc quan sát nét mặt là học rất giỏi.
Ly Tâm vừa đặt tay lên đầu Tề Mặc, hắn định tung nắm đấm về phía cô theo phản xạ. Nhưng ngay sau đó, Tề Mặc liền thả lỏng bàn tay. Bao nhiêu năm được người khác hầu hạ mặc quần áo cho hắn, nhưng không người nào có thể động đến đầu của hắn vì đây là nơi nhạy cảm nhất. Đầu là bộ phận yếu ớt nhất của Tề Mặc, không chịu nổi bất cứ sự tấn công nào.
Lúc này, bàn tay Ly Tâm dịu dàng lau đầu cho hắn. Hắn có thể chất nhạy cảm trời sinh, nhưng sau khi ôm cô ngủ một đêm, hắn đã mất đi sự cảnh giác với cô, cũng hoàn toàn không cảm thấy sự nguy hiểm từ cô, hắn bất giác ngầm cho phép hành động này của cô.