Mở lòng và Yêu đi – Sẽ có một ngày, sẽ có một người

Chẳng lâu nữa đâu, những khoảng trống giữa các kẽ tay ta sẽ được lấp đầy. Ta sẽ mở lòng, vỡ òa trong hạnh phúc khi một người mới ùa vào niềm yêu thương mới cùng ta. Sẽ sớm thôi, ta sẽ chẳng còn ngại ngùng khi nói câu em yeu anh với cuộc sống mới…

 

***


Có một sáng bỗng cuộn tròn mình trong tấm chăn vì cái lạnh ở đâu đó bất chợt ùa về. Chán ngán ngồi dậy và mở vội cánh cửa sổ, thấy ngoài kia những tán cây xiên ngang xiên dọc như vẽ vời lên nền trời những khuôn nhạc chẳng mấy ngay dòng thẳng lối, lại còn oằn trĩu bởi loài chim nào đấy đang nương mình trú tạm như tạc thành những nốt nhạc kệch cỡm, rồi ngơ ngác thành hình một bản nhạc chờn vờn nỗi lạc lòng vô ngôn. Khẽ rùng mình và chợt nhận ra: À! Là đông về…

Thế đó người, đã từ bao giờ chẳng biết, ta chẳng còn mảy may mùa nào đang đến nữa! Đơn giản vì có mùa đến sẽ lại có mùa đi, có bắt đầu sẽ lại có kết thúc, mà kết – thúc hay mùa – đi bao giờ nhắc đến cũng chỉ toàn làm ta xao xác cõi lòng. Dẫu biết rằng chẳng có gì trên đời là mãi mãi, nhưng từ khi người đến bên ta giữa một ngày đông lạnh giá, ta lại giả ngu khờ mà ôm một mong ước cuồng lộng rằng được cùng người đan tay đi đến trời cùng đất tận, như ngoài kia bao người yêu nhau vẫn giấu cho riêng mình những mơ ước hoang đường đến vậy!

Mùa – đi và kết thúc!

 

đợi anh


Một bàn tay se lạnh gặp một bàn tay se lạnh giữa phố tháng 12 se se lạnh… Những cung đường thôi vàng lá để vào đông, còn ta và người lại thôi chấp nhất niềm thương riêng mình qua những ngày đông lạnh để sưởi ấm tay nhau. Kiểu như “dĩ độc trị độc” thường trực trong các thể loại phim truyện kiếm hiệp, tay ta lạnh gặp tay người lạnh lại thành ra ấm áp. Thì có sao? Tay có lạnh nhưng hai trái tim đã đến hồi ấm nóng và vồ vập vỗ những nhịp tìm nhau, đồng điệu rồi thì mặc đông, mặc lạnh, tay cứ đan tay hứa hẹn chân thành. Mùa lạnh đến trong nỗi ấm áp vô chừng, cả ta cả người đều nhận ra, đều hiểu và đều cho nhau một lí do cần nhau chẳng cần biết xác đáng hay hoang đường!

Nhưng rồi giá như (cõi tạm này cứ tồn tại những thứ “giá như” toàn đeo mang tiếc nuối và niềm riêng chung không trọn, mà ai cũng phải nhiều hơn một lần nói), giá như ta không cho nhau một lí do bắt đầu có lẽ sẽ tốt hơn! Bởi lẽ… có bắt đầu sẽ lại có kết thúc, vậy nên nhiều người khi đã kinh qua một lần vỡ lỡ sẽ sợ những thứ có lí do để bắt đầu, và những niềm thương sau đó có chạm ngõ tâm hồn cũng sẽ là một thứ tình cảm yêu-chân-thành-nhưng-sợ-cũng-chân-thành, hoặc thành ra định nghĩa mà người ta vẫn thích, kiểu “thương nhau để đó”.

Ta và người, với những nhịp đập rạo rực của nỗi yêu đầu đã chẳng màng (và cũng chẳng biết để màng) mà trói buộc nhau trong một lí do bắt đầu cùng tự xác tín với bản thân. Yêu cứ yêu, vậy thôi! Để giờ một lí do để kết thúc cũng là điều dĩ nhiên, cứ lật ngược cái lí do bắt đầu lại! Hết yêu là hết yêu, vậy thôi! Ngoài kia, vào đông thì lạnh về, tan lạnh là đông đi… Mùa đến được thì mùa đi được, sao chỉ có ta là đến với người rồi chấp mê bất ngộ không cam tâm để người đi? Để suốt bao mùa sau ta ngồi đó mà thầm thì những lời bắt đầu bằng hai chữ “giá như” mà chưa cho mình được một lí do kết thúc thứ yêu thương chẳng thể khứ hồi! Mặc mùa qua mùa, vì mùa nào đến với ta cũng đâu còn quan trọng nữa… Mất người thì mùa nào chẳng tự tay đan tay mà tự tìm yên ả? Giờ hỏi ta lí do người ra đi ta cũng chẳng nhớ nữa, cứ như bao mùa đông đã đi qua mà vô thức ta chẳng đoái hoài!

 

em mơ về anh


Nhưng sao hôm nay bất giác ta lại thấy mùa đông, sau bao ngày với ta ngỡ đã không mùa? Những hanh khô, lành lạnh lẩn khuất đâu mất nay lại tự khắc trở về nguyên lành như chưa từng dìm được vào miền quên lãng… Phải chăng như người ta vẫn nói, thời gian không thể xóa sạch nỗi đau, nhưng lại có thể hóa vết đau thương đó thành sẹo, để người ta có thể mở lòng tìm một yêu thương xứng đáng hơn? Ta cũng chẳng rõ, chỉ biết thấy đông về nghĩa là ta đã sẵn sàng cho những ngày tìm và chờ một bàn tay se se lạnh để sưởi ấm và cũng được sưởi ấm, như cái ngày của một mùa đông xưa cũ ta gặp người mà đan khít bàn tay.

Ta lại nhớ đôi dòng của Anh Khang: “Có những nỗi buồn ta quẩn quanh trong ấy, có những kỉ niệm dù thiết tha đến vậy hay có những con người ta đắm say cách mấy, cũng phải đến ngày học cách buông tay. Vì bạn biết đó, chúng ta chỉ có hai tay, nếu cứ dùng dằng níu kéo những điều đã mất thì còn sức lực nào nữa để nắm thật chặt, thật chắc hạnh phúc? Phải học cách buông bỏ nỗi buồn để đôi tay thảnh thơi mà nâng chiều niềm vui sắp tới…”.

Từ hôm nay – ngày ta nhận ra mùa về, ta biết đã đến ngày học cách buông tay! À! Ta sẽ tự cho mình một lí do để nhớ người, ắt hẳn một ngày không lâu ta cũng sẽ cho mình được lí do để quên người, như có lí do bắt đầu cũng sẽ có lí do kết thúc. Chắc thế!

Ta cũng tin một ngày không xa, khoảng trống lòng ta lại được lấp đầy, và bền chắc…

Ta mở lòng, sẽ có một ngày, sẽ có một người mới ùa vào cùng nỗi nhớ niềm thương mới…

Ta tin, rồi người cũng thế!

Theo Blog Radio