Năm lần tỏ tình

Hôm nay chuyên mục truyện ngắn của Thotinh.com.vn xin giới thiệu đến bạn đọc 1 tác phẩm truyện ngắn của tác giả Phương Bùi : Năm lần tỏ tỉnh . Hãy cùng đọc và Suy ngẫm nhé!

Chiều cuối tuần, Nguyên uể oải rời khỏi giường. Dáng vẻ mệt mỏi, khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt thâm quầng vì khóc. Đã một tuần nay Nguyên như vậy. Ngày đi làm như bình thường nhưng khi màn đêm buông xuống, nỗi cô đơn bao phủ, trái tim Nguyên rỉ máu. Nguyên vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật đã bị Hoàng đá. Đá một cách đau đớn.

***

nam-lan-to-tinh

Nguyên hai mươi sáu tuổi. Cô sinh ra trong một gia đình khá giả, hình thức ưa nhìn và hiện đang làm giảng viên đại học. Mẹ cô bảo, điều cô còn thiếu duy nhất là một người chồng. Nguyên đã bỏ qua bao cây đa, cây đề, cây si trước cửa để đổ gục trước một cây leo mới về trường.

Hoàng kém nguyên ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và xin vào trường làm giảng viên tập sự. Ngay từ ngày đầu gặp mặt Nguyên đã xiêu lòng trước cái nhìn ấm áp của Hoàng để rồi bỏ qua khoảng cách về tuổi tác, sau vài tháng quen biết Hoàng và Nguyên trở thành một đôi. Một tình yêu ở trong bóng tối, luôn phải lén lút và che dấu nhưng cũng đem lại cho con người ta cảm giác kích thích cao độ. Những cái nắm tay vội vàng, những cái ôm chớp nhoáng làm cho Nguyên không thể rời xa Hoàng. Cũng nhờ sự giúp đỡ của Nguyên, Hoàng đã dễ dàng vượt qua các vòng tuyển dụng và nắm trong tay bản hợp đồng trở thành giảng viên chính thức. Đến tháng tư này tình yêu vừa tròn sáu tháng, Nguyên đã bắt đầu mơ tưởng tới việc công khai tình yêu và biết đâu sang năm mới sẽ có một đám cưới viên mãn. Nguyên đã nuôi ảo tưởng như vậy cho tới hai tuần trước Hoàng nhắn tin chia tay. Hoàng bảo rằng không hợp, rằng khoảng cách tuổi tác làm Hoàng cảm thấy không thể nói chuyện với Nguyên, rằng Nguyên không hiểu Hoàng.

Nguyên không chấp nhận lí do đó. Suốt sáu tháng bên nhau Hoàng và Nguyên rất hạnh phúc. Tuy có lúc giận hờn vu vơ nhưng mọi chuyện đều nhanh chóng qua đi. Vậy thì tại sao tới lúc này Hoàng lại phủi đi tất cả và bảo rằng không hợp? Nguyên không chấp nhận sự thật đó và đi tìm Hoàng. Hoàng tìm cách tránh mặt Nguyên. Tới nhà không gặp, gọi điện không nghe, bất đắc dĩ Nguyên đã tới thẳng văn phòng bộ môn Hoàng. Phòng không có ai nhưng có laptop của Hoàng đang mở sẵn để trên bàn. Trong lúc chờ Hoàng quay lại, Nguyên tiện tay nghịch laptop của Hoàng và khi facebook đang ở chế độ login những tin nhắn yêu thương lần lượt hiện ra. Nhưng những tin nhắn đó không phải gửi cho Nguyên mà là gửi cho một cô gái khác có khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp. Nguyên lặng lẽ copy những tin nhắn đó và rời khỏi văn phòng.

Cả một ngày dài Nguyên vùi đầu vào máy đọc đi đọc lại từng tin nhắn ấy. Cuộc nói chuyện đầu tiên từ bốn tháng trước, Hoàng làm quen cô sinh viên trẻ và cô ấy cũng là con gái rượu của thầy hiệu phó, cũng đang học lớp của Nguyên. Hoàng đã nói những lời yêu thương với cô gái đó giống như từng nói với Nguyên. Cũng từ những tin nhắn đó Nguyên đã tìm ra lí do thực sự Hoàng chia tay. Vì cơ hội đi du học cùng cô gái ấy vào tháng chín tới.

Hoàng và Nguyên yêu nhau không ai biết. Bây giờ Hoàng chia tay Nguyên để tới với cô gái kia và họ chuẩn bị cùng nhau tới học tập ở một đất nước khác. Vậy còn tình yêu của Nguyên? Sáu tháng gắn bó thì có tới bốn tháng Hoàng phản bội Nguyên, có khi nào Hoàng không yêu Nguyên? Có khi nào Hoàng lợi dụng Nguyên? Hàng trăm câu hỏi xuất hiện trong đầu mà không có câu trả lời. Nguyên lặng lẽ gửi cho Hoàng toàn bộ tin nhắn đã copy. Trên facebook báo lại hai chữ “đã xem” lạnh lùng. Hoàng im lặng. Nguyên suy sụp.

Khi Nguyên nhìn cô gái trẻ kia trong lớp học của mình, bất giác nước mắt lã chã rơi. Nguyên vội vã lao ra khỏi lớp òa khóc. Cô đau, thực sự rất đau. Cô đã nghĩ rằng hai mươi sáu năm trôi qua cô đã tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời nhưng cuối cùng đó lại là một tình yêu giả dối.

Một tuần Nguyên không ăn, hàng đêm cô thao thức trằn trọc rồi nước mắt lại chảy dài ướt đẫm gối. Giá như khóc có thể vơi được nỗi đau trong tim thì Nguyên sẽ khóc tới cạn máu. Sau một tuần đau khổ, Nguyên đã tự động viên bản thân phải đứng lên. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, yêu thương trao nhầm chỗ cũng không thể tiếp tục hành hạ bản thân như vậy. Từ ngày mai Nguyên sẽ sống một cuộc sống khác. Giống như thời gian chưa quen Hoàng. Nguyên sẽ sống tốt.

nam-lan-to-tinh-1

Thứ hai ngày mồng một tháng tư. Vừa tới văn phòng Nguyên đã được thông báo tin sốt dẻo: thầy Hoàng trẻ tuổi sắp trở thành con rể thầy hiệu phó đương nhiệm – thầy hiệu trưởng tương lai. Mọi người bán tin bán nghi tin này là thật hay chỉ là trò đùa ngày cá tháng Tư. Nguyên rời văn phòng tới thư viện. Cô không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì liên quan tới Hoàng, con người đó không xứng đáng để cô quan tâm.

– Chào em.

– …

– Em không muốn chào người yêu cũ một câu sao?

– Cậu dày mặt tới vậy sao?

– Dù gì chúng ta cũng có quãng thời gian rất vui vẻ.

– Tôi cảm thấy hối tiếc vì lãng phí thời gian với một kẻ như cậu.

– Em đã rất hạnh phúc khi bên tôi. Nhưng rất tiếc bây giờ chúng ta không phù hợp nữa. Em hãy buông tha cho tôi và giữ im lặng những gì đã qua. Mà em có nói cũng chẳng ai tin đâu. Ai lại tin một người như tôi lại hẹn hò với em chứ.

– Đồ khốn nạn.

Nguyên quay lưng bỏ đi thật nhanh. Cô không muốn Hoàng nhìn thấy cô khóc. Cô không muốn kẻ xấu xa đó nhìn thấy cô suy sụp. Cô cũng chưa bao giờ có ý định nói ra chuyện tình cảm của cô và cậu ta với ai khác. Để làm gì chứ? Để mọi người có thêm đề tài để bàn tán ư? Hay để vớt vát chút thương hại? Không, Nguyên không cần ai thương hại. Tự cô sẽ sống tốt, sẽ vượt qua quãng thời gian này thật nhanh.

Cuối giờ chiều, điện thoại đổ chuông. Là số của Tùng, một người bạn thân thời đại học của Nguyên. Từ ngày Nguyên chuyển về thành phố này hai người vẫn duy trì liên lạc và đôi khi có việc lên Hà Nội, Nguyên và Tùng lại cùng nhau ôn lại những kỉ niệm bốn năm sinh viên.

– Tối nay rảnh không Nguyên?

– Có chuyện gì vậy cậu?

– Nấu cơm tớ nhé.

– Gì cơ? Cậu đùa tớ à?

– Đùa gì chứ, tớ xin bữa tối và tá túc một đêm. Cho tớ địa chỉ nhà, bảy giờ tớ qua.

Nguyên gửi địa chỉ nhà cho Tùng mà trong lòng vẫn băn khoăn có khi nào là trò đùa ngày cá tháng Tư.

Bảy giờ tối có tiếng chuông cửa.

– Chào bạn hiền!

– Ơ cậu?

– Ơ gì, nấu cơm tớ chưa?

– Tớ tưởng cậu đùa cơ.

– Đùa gì, vậy cậu cho tớ nhịn sao?

– Đi ăn hàng nhé!

Sau bữa tối, Tùng trở Nguyên đi lang thang trên những con phố. Thời tiết những ngày gần thanh minh vẫn lất phất mưa phùn.

– Ôm tớ đi.

– Gì cơ?

– Ngày xưa đi mỗi lần dạo phố cậu vẫn hay ôm tớ.

– Hồi đó còn trẻ con mà.

– Bây giờ thì cậu lớn với ai. Tớ vẫn nhớ ngày xưa mỗi lần chạy xe qua Hồ Tây cậu đều ngồi sau và vòng tay ôm.

– Ừ, hồi đó thật là thích. Cuộc sống vô ưu vô lo, không như bây giờ.

– Bây giờ cậu có gì cần nghĩ sao, bà cụ non?

– Không, không có gì cả.

– Cậu định giấu bạn thân tám năm của cậu sao? Nhìn mặt cậu tố cáo tất cả rồi.

– Trên mặt tớ viết rõ vậy sao?

– Ừ. Viết rõ: buồn vì tình.

Nguyên khẽ dựa đầu vào lưng Tùng. Một cảm giác thân quen, ấm áp kỳ lạ. Một cảm giác từ rất lâu rồi cô không có được. Kể cả những lúc bên Hoàng hay bất cứ chàng trai nào khác cũng không mang lại cảm giác bình yên này.

Mười một giờ Nguyên và Tùng trở về nhà. Nguyên thuê một ngôi nhà riêng hai tầng trên phố Văn Cao. Một mình Nguyên chỉ sử dụng một phòng ngủ, cải tạo một phòng khác để chứa quần áo và còn một phòng ngủ cho khách.

– Tùng ngủ ở đây nhé.

– Tớ lạ nhà chưa ngủ được đâu.

– Mau ngủ đi mai còn quay lại Hà Nội nữa.

– Mai tớ chưa về.

– Nhưng cậu về đây có việc gì vậy?

– Bây giờ tớ chưa nói được.

– Ừ, ngủ ngon.

Hơn một giờ sáng Nguyên vẫn lăn qua lăn lại. Có tiếng gõ cửa:

– Tớ vào được không?

– Cậu chưa ngủ à?

– Ừ, chưa ngủ.

– Vào đi.

– Cậu muốn uống bia không?

– Nửa đêm cậu rủ con gái nhà lành uống bia sao?

– Với tớ cậu không là con gái.

– Vậy là gì?

– Là tri kỷ!

Nguyên kê gối tựa vào tường, Tùng nhâm nhi lon bia. Không khí im lặng bao trùm. Bất chợt Nguyên cất lời.

– Tớ vừa bị đá.

– Cậu yêu người đó lắm à?

– Tớ không rõ.

– Chắc là cậu yêu nhiều lắm nên mới đau khổ vậy?

– Mặt tớ hiện rõ thế á?

– Ừ, cậu quên là tớ đã chứng kiến cả tỷ lần cậu thất tình à?

– Đâu ra mà cả tỷ lần?

– Ừ thì gần cả tỷ.

– Cậu có thấy lạ không, khi tớ hẹn hò với người kém tuổi?

– Kém tuổi thì sao, thế kỉ thứ bao nhiêu rồi chứ?

– Ừ.

Câu chuyện cứ như vậy tiếp diễn, Nguyên đã kể với Tùng từ ngày đầu quen Hoàng ra sao, hẹn hò như thế nào… Đồng hồ cứ tích tắc quay và Nguyên đã gục đầu vào vai Tùng ngủ ngon lành.

Mười giờ sáng.

– Này mèo lười, cậu có dậy không cho tớ còn đi.

– Vẫn còn sớm mà.

– Mười giờ rồi.

Nguyên bật phắt người dậy, mặt ngơ ngác. Cô vẫn nhớ đêm qua cô và Tùng ngồi nói chuyện. Những ngày qua cô đã quá mệt mỏi nên sau khi tâm sự với Tùng và cùng nhau ngồi nguyền rủa tên Hoàng độc ác cô đã thiếp đi. Cả tuần qua cô mới được ngủ ngon như vậy.

– Cậu làm gãy tay tớ rồi đấy.

– Ai khiến cậu để yên cho tớ gối.

– Không lẽ tớ đẩy cậu ra?

– Không đẩy thì đừng có kêu.

Nguyên vùng vằng đi xuống nhà, Tùng tủm tỉm mỉm cười. Từ hôm qua tới giờ cậu mới thấy Nguyên cười tươi. Vẫn chưa tươi cười như Nguyên cậu từng quen nhưng ít ra còn khá khẩm hơn so với vẻ mặt u sầu của cô trước đó.

– Nguyên ơi tớ đi đây.

– Ơ bữa sáng, cậu không ăn à? Đi luôn à?

– Bây giờ tới giờ ăn trưa rồi. Tớ đi rồi về Hà Nội luôn đây. Gặp cậu sau.

Tùng đi rồi để lại mình Nguyên bên hai bát mỳ tôm nóng hổi. Cô đã rất vui khi thấy Tùng xuất hiện. Có một người cô tin tưởng để tâm sự làm cô thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Thứ ba Nguyên không có lớp, cô lên phòng Tùng thu dọn. Trên giường Tùng để lại quyển sách: “Đừng ăn tối một mình”. Nguyên nằm đọc sách rồi thiếp đi. Cô đang ngủ bù cho những ngày đã qua.

Bốn giờ chiều, điện thoại đổ chuông.

– Gì thế Tùng?

– Đang ngủ sao?

– Ừ.

– Dậy ra đường đi. Thời tiết hôm nay đẹp lắm.

– Chắc gì đã đẹp, để yên cho tớ ngủ.

– Tớ về Hà Nội rồi nhé, ra đường thay đổi không khí đi. Cuối tuần tớ về.

Kể từ hôm đó cứ tối tối Tùng lại gọi điện cho Nguyên. Lúc thì dặn cô ăn uống đầy đủ, khi thì nhắc nhở cô ra đường thay đổi không khí, hôm lại hỏi cô còn gặp Hoàng không?

Mấy ngày qua Nguyên không gặp Hoàng. Mọi người vẫn xôn xao bàn tán về việc Hoàng vượt qua bao đối thủ để có được trái tim con gái thầy hiệu phó. Nguyên tránh những đám đông ồn ào. Hết giờ lên lớp cô về nhà, vùi đầu vào sách và ngủ. Cuối tuần này cô sẽ về nhà thăm bố mẹ.

Từ nhà Nguyên về nhà bố mẹ cô cách nhau 40km. Đi xe máy mất khoảng một tiếng nhưng Nguyên lười đi xe máy trên quốc lộ nên thường dậy sớm để bắt xe khách. Sau hai chuyến xe cô sẽ có mặt ở cửa nhà. Nguyên lích kích đeo balo và chuẩn bị cài cổng thì thấy có chiếc ô tô đỗ trước cửa, Tùng từ trên xe bước ra:

– Lên xe đi.

– Cậu làm gì ở đây thế? Hôm qua tớ bảo với cậu là tớ về quê mà.

– Ừ, tớ đưa cậu về, tiện thể xin bữa cơm.

– Tớ tự về được mà.

– Tớ cất công chạy xe từ Hà Nội về đón cậu mà cậu đuổi tớ như vậy sao?

– Lằng nhằng quá đấy.

– Mau lên xe đi.

Từ hồi học Đại học, Tùng và lớp đại học đã về nhà Nguyên một lần. Lần này bố mẹ Nguyên ngạc nhiên khi thấy con gái về cùng một chàng trai trẻ. Bố mẹ Nguyên cứ nghĩ được gặp con rể tương lai nhưng khi nghe Nguyên giới thiệu là bạn cũ, mặc dù có chút thất vọng nhưng bố mẹ Nguyên vẫn tiếp đãi Tùng rất chu đáo.

– Dạ thưa hai bác, tuần tới đây cháu sẽ chuyển về công tác gần chỗ Nguyên.

– Ơ? Cậu về đấy làm gì?

– Cháu chuyển về hẳn à?

– Dạ vâng ạ, cháu được cử về làm phó giám đốc ngân hàng BIDV trên đường Lạch Tray. Tuần trước cháu đã về nhận bàn giao rồi ạ. Sang tuần cháu sẽ về hẳn.

– Vậy tốt quá rồi, cháu về đấy có thêm bạn chơi với Nguyên hai bác cũng yên tâm.

– Dạ, cháu muốn xin phép bác và Nguyên cho cháu thuê chung nhà với Nguyên ạ!

– Cái gì? Cậu đòi thuê chung nhà với tớ á? Còn lâu đi.

– Cháu thấy nhà Nguyên đang thuê rộng rãi, còn trống một phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Cháu đi làm cả ngày tối chỉ về ngủ. Cuối tuần cháu về bên Quảng Ninh với bố mẹ cháu mà tạm thời cháu chưa thuê được nhà luôn nên cháu muốn xin phép hai bác và Nguyên cho cháu thuê chung ạ.

– Về chuyện này cháu bàn với Nguyên nhé, Nguyên lớn rồi, nhà Nguyên thuê hai bác không có quyền quyết. Tuy nhiên nam chưa vợ, gái chưa chồng ở chung sẽ bị dị nghị. Có khi cháu xem xét làm con rể hai bác luôn.

– Cháu cũng mong thế lắm ạ.

– Cậu nói liên thiên cái gì đấy, đi mà thuê nhà khác.

Rời nhà bố mẹ, Nguyên và Tùng vẫn tranh cãi về chuyện ngôi nhà. Tùng kiên quyết đòi thuê chung trong khi Nguyên không chịu. Nguyên không sợ dị nghị và vốn dĩ cô với Tùng rất thân nhau. Để Tùng ở tầng hai, cô ở tầng một. Mỗi tháng tiết kiệm được hai triệu tiền nhà cũng không phải ý tồi. Điều Nguyên ghét là Tùng đề cập với bố mẹ Nguyên chứ không phải Nguyên.

– Tớ không xin phép bố mẹ cậu trước, lỡ lúc bố mẹ cậu biết lại hiểu nhầm thì sao? Tớ nghĩ cho cậu nên mới vậy chứ.

– Nhưng nhà tớ ở, cậu phải nói qua với tớ trước chứ.

– Nói trước hay sau gì cũng cần bố mẹ cậu đồng ý. Giờ bố mẹ cậu không ý kiến gì thì quyết vậy đi. Tuần sau tớ về.

Tùng kết thúc cuộc tranh cãi bằng việc dừng xe trước cửa nhà, ném Nguyên ra khỏi cửa xe và lao vút đi.

Thêm một tuần nữa trôi qua, ngày ngày Tùng đều gọi cho Nguyên và lần nào họ cũng tranh cãi về chuyện nhà ở. Chiều thứ bảy có tiếng còi xe dưới cổng, Nguyên chạy xuống.

– Mở cửa cho tớ dọn đồ đi

– Sao lại nhiều đồ thế này.

– Tớ về ở hẳn cơ mà.

– Mang đồ dùng thiết yếu thôi chứ.

– Đây là đồ dùng thiết yếu của tớ.

– Cậu như phụ nữ ấy nhỉ, quần áo chứa hết hai gian phòng.

– Cậu mau tránh ra.

Tùng hai tay hai túi đồ đi thẳng lên tầng, bỏ mặc lời cằn nhằn của Nguyên.

Buổi tối, sau khi đã dọn dẹp xong xuôi Tùng và Nguyên cùng soạn thảo những luật lệ chung:

Điều một: Không xâm phạm thân thể nhau.

Điều hai: Không can thiệp cuộc sống cá nhân của nhau.

Điều ba: Không đưa bạn bè khác giới về qua đêm

….

Trong khi Nguyên ngồi liệt kê một danh sách dài, Tùng lại ngồi bác bỏ.

– Tớ thấy điều một là không cần thiết Nguyên ạ.

– Ý cậu là sao?

– Cậu có xâm phạm tớ thì tớ cũng sẵn sàng luôn chứ tớ không bao giờ chủ động đâu.

– Im đi.

– Tớ nói thật mà, nhìn cậu gầy như con cá mắm ấy.

– Tớ bảo cậu im đi cơ mà.

– Ừ, ừ im. Đi ngủ, mai đi siêu thị.

Sáng chủ nhật Nguyên và Tùng đang chí chóe tranh cãi về vài món hàng trong siêu thị, bất chợt Nguyên khựng lại, nhìn chằm chằm về một phía. Ngay gần đó Hoàng và cô Sinh viên kia đang tay trong tay. Tùng dõi theo ánh mắt của Nguyên phần nào đoán ra được lí do. Cùng lúc đó Hoàng nhận ra Nguyên liền kéo người yêu tiến lại gần.

– Em chào chị Nguyên. Đây là Ngọc, bạn gái em.

– Em chào cô ạ.

– À ừ, chào em.

Nguyên ậm ừ chào lại, ánh mắt vẫn dán về phía tay Hoàng đang nắm chặt tay Ngọc. Tùng tiến tới bắt tay Hoàng.

– Chào hai em, anh là Tùng, là chồng sắp cưới của chị Nguyên.

– Ôi cô Nguyên sắp lấy chồng ạ. Vậy mà hôm trước bọn em hỏi cô bảo chưa có người yêu.

– À anh mới chuyển công tác về đây. Vừa rồi bọn anh có chút giận dỗi, giờ ổn rồi. Thôi bọn anh đi trước nhé, chào hai em.

Tùng nắm tay Nguyên kéo cô đi, phía sau tới lượt Hoàng nhìn theo hai bàn tay đan đầy tức tối.

– Là cậu ta à?

– Ừ.

– Cũng đẹp trai đấy.

– Ừ.

– Nhưng chưa bằng tớ.

– Lại ảo tưởng rồi.

– Cậu phải ừ chứ?

– Không đúng sự thật.

– Quên nó đi. Từ bây giờ chỉ cần biết tới tớ thôi.

– Mơ đi.

Đầu tuần mới, Tùng đưa Nguyên tới trường. Xe ô tô vừa đỗ ở cổng đã thấy ánh mắt săm soi của mấy cô trông xe.

– Hôm nay cô Nguyên có bạn trai đưa đi làm à? Gớm cô giấu kỹ quá.

Nguyên mỉm cười không đáp lời, chẳng mấy phút nữa sẽ lại có tin đồn râm ran cô có người yêu. Các cụ bảo không sai: nhàn cư vi bất thiện. Rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện của người khác đưa tin làm quà.

Vừa tan lớp sáng Nguyên đã thấy Tùng chờ sẵn ở cổng.

– Cậu không đi làm à. Ngày đầu đã trốn sao?

– Tớ đi gặp khách hàng tiện qua đón cậu luôn.

– Trốn thì cứ nói là trốn đi.

– Cậu xuống xe tự đi taxi về đi, đã có lòng tốt không được cảm ơn lại còn…

– Thôi thôi tớ biết rồi, đi về.

Chiều thứ hai, Nguyên tình cờ chạm mặt Hoàng ở thư viện.

– Thằng đó là ai?

– Liên quan gì tới cậu.

– Em vơ bừa một thằng để quên tôi cho dễ sao? Không dễ quên vậy đâu.

– Cậu ảo tưởng sức mạnh quá đấy.

Nguyên bỏ đi, cô cảm thấy ghê tởm con người ấy và thầm nguyền rủa mình tại sao lúc trước lại yêu hắn.

Một tháng nữa trôi qua, ngày ngày Tùng đưa Nguyên đi làm rồi đón về, mỗi ngày ăn cơm tối cùng nhau, đi xem phim, đi dạo phố rồi tối tối cãi nhau trước khi phòng đứa nào đứa ấy ngủ. Mỗi cuối tuần Tùng đưa Nguyên về nhà, bố mẹ Nguyên rất quý Tùng và nhiệt tình mời cậu thường xuyên ghé thăm. Được đà Tùng bắt Nguyên về nhà Tùng chơi cho có qua có lại nhưng Nguyên đều kiếm cớ từ chối.

Đồng nghiệp đã bắt đầu xôn xao khi thấy Nguyên có cậu bạn trai cao ráo sáng sủa, đi xe xịn, mặc đồ xịn và nhất là chăm sóc Nguyên chu đáo. Hoàng cũng nóng mắt mỗi lần thấy Tùng chăm sóc Nguyên. Ban đầu Hoàng cho là Nguyên nhờ người diễn kịch nhưng cả tháng trôi qua vẫn chưa thay đổi. Hơn nữa chỉ là diễn kịch có cần diễn sâu như vậy?

Hoàng không biết Nguyên và Tùng qua lại từ khi nào. Chính cậu là người cắm sừng Nguyên nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy tức tối khi nghĩ tới việc Nguyên yêu người khác. Gần đây cậu đều kiếm cớ xuất hiện trước mặt Nguyên nhưng cậu nhận thấy ánh mắt Nguyên nhìn cậu vô cảm chứ không ấm áp như khi còn yêu hay đau khổ như khi bị cậu ruồng bỏ.

Một tối, trong khi đang nhâm nhi ly cocktail trên bar Nguyên hỏi Tùng:

– Chuyện tớ yêu người kém tuổi không sao thật chứ?

– Ừ, bình thường mà.

– Tớ vẫn thấy sao sao. Mọi người biết chắc cười tớ đấy nhỉ.

– Không ai thèm cười đâu. Nhưng…

– Sao?

– Cậu ngủ với nó chưa?

– Cậu hỏi chuyện đấy làm gì?

– Nên giữ mình. Dù gì đàn ông cũng không thích vợ mình từng ngủ với thằng khác.

– Cậu cũng vậy sao Tùng?

– Ừ. Tớ sẽ cực kỳ khó chịu nếu cậu đã ngủ với nó.

– Đó là việc riêng của tớ.

Nguyên tức giận bỏ ra ngoài. Tại sao Tùng lại quan tâm tới chuyện cô đã ngủ với Hoàng chưa? Đàn ông vốn dĩ ích kỷ vậy sao?

– Nguyên. Cậu đi đâu?

– Mặc kệ tớ.

– ….

– Đàn ông ích kỷ thật đấy. Yêu ai cũng đòi hỏi nhưng vẫn muốn vợ mình trong trắng.

– Là tớ ích kỷ. Nhưng không phải vì việc trong trắng mà tớ sợ cậu đã ngủ với nó rồi cậu sẽ không quên được nó.

– Liên quan gì tới cậu.

– Có đấy.

– …

– Tớ yêu cậu.

– …

– Đây là lần thứ tư tớ nói điều này. Tớ hoàn toàn nghiêm túc. Tám năm quen cậu, tớ tỏ tình đều bị cậu từ chối. Bây giờ tớ đã theo cậu về đây. Cậu còn nghĩ tớ đùa cợt không?

– Cậu điên rồi.

Nguyên bắt taxi về thẳng nhà nhưng ba tiếng trôi qua vẫn chưa thấy Tùng về. Đã hai giờ sáng. Tùng đi đâu chứ? Quá sốt ruột Nguyên đã gọi điện nhưng Tùng không nghe máy. Nguyên ra cửa đứng chờ lòng nóng như lửa. Chuyện gì đã xảy ra?

Nguyên nhớ về quãng thời gian tám năm chơi với Tùng, chưa bao giờ Tùng cáu gắt với cô như vậy. Tuy lúc nào cũng đấu khẩu nhưng Tùng luôn bên cô những lúc cô buồn nhất. Anh luôn mang lại cho cô cảm giác bình yên. Những ngày qua có Tùng, Nguyên đã dần dần vượt qua được nỗi đau chia tay và sống rất tích cực. Cô đã quen với sự chăm sóc của Tùng và thấy thiếu vắng nếu một ngày không nhìn thấy anh.

Hơn bốn giờ Tùng về, người nồng nặc mùi rượu. Nguyên mở cổng, chưa kịp trách móc cô nhìn thấy mắt Tùng tím bầm, miệng rớm máu, cánh tay cũng trầy xước.

– Tùng, chuyện gì đã xảy ra?

– Không có gì đâu.

– Không có gì ư? Cậu mau nói xem.

– …

Nguyên vội vàng đem bông băng lau vết thương cho Tùng. Tùng ôm ghì Nguyên thật chặt.

– Nguyên, tớ xin lỗi. Hoàng nói rằng nó đã chơi chán rồi đá cậu, nó bảo cậu là đồ thừa nên tớ đã đánh nó. Tớ không cho phép nó xúc phạm danh dự của cậu.

– Cậu quan tâm tới những gì Hoàng nói sao?

– Hôm nay không phải là lần đầu tiên. Tớ rất khó chịu khi nó xúc phạm cậu.

– Nếu quả thực tớ đã ngủ với Hoàng thì sao?

– Tớ yêu cậu.

– …

Không gian im lặng bao trùm, Nguyên lặng lẽ lau vết thương cho Tùng. Cô đã hiểu vì sao Tùng nhạy cảm hơn khi cô nhắc tới Hoàng. Cô không ngờ Hoàng lại hèn hạ tới mức gặp Tùng để bêu xấu cô. Quãng thời gian bên Hoàng dù Hoàng có nhiều lần đòi hỏi nhưng Nguyên chưa bao giờ đồng ý. Cô vẫn muốn có một đêm tân hôn theo đúng nghĩa. Vậy mà bây giờ Hoàng lại bôi nhọ danh dự của cô.

Nguyên cất bông băng và đi về phòng, một lát sau có tiếng gõ cửa.

– Tớ vào được không?

– Ừ.

Tùng tiến tới nằm ôm Nguyên, Nguyên úp mặt vào ngực Tùng khóc nức nở. Tùng cúi xuống, cọ cọ cằm vào tóc Nguyên, nhẹ nhàng vỗ về.

Sáng hôm sau, Nguyên tỉnh dậy không thấy Tùng. Cô lên phòng tìm anh thì thấy đồ đạc đã được dọn đi, trên giường còn để lại chiếc hộp nhỏ.

“Nguyên à! Tớ chuyển đi mà không nói trước với cậu. Thời gian qua ở chung nhà với tớ cậu hạnh phúc chứ? Đây là chiếc chìa khóa ngôi nhà tớ mới mua. Chúng ta hãy sống cùng nhau tới cuối đời nhé!”

Nguyên cầm chùm chìa khóa trong tay bất chợt mỉm cười. Trái tim cô đang đập rộn ràng hạnh phúc.

– Phương Bùi-