Ngông cuồng là bản chất của tuổi trẻ…
Có lẽ chỉ có tuổi trẻ chúng ta mới dám “điên”, mới dám làm những trò ngông cuồng. Khi đã trưởng thành, một ngày nào đó suy nghĩ lại những chuyện đã qua, chúng ta nên hối hận vì những gì chưa làm được, chứ không bao giờ hối hận vì những gì đã làm.
Cuộc sống hiện nay buộc mỗi con người đều phải sở hữu sự tự tin và một chút “ngông” trong người. Có khi nào bạn nghĩ lại và tự vấn bản thân mình tại sao lại không phóng túng, không ngông cuồng và tự tin sớm một chút, để bây giờ nhìn lại có thể tự đắc với bản thân rằng, mình đã sống thật “NGẦU” chưa?
Trong khoảng thời gian năm nhất và năm hai đại học trong khi bạn bè xung quanh hối hả tìm kiếm việc làm cho bản thân thì có thể đâu đó vẫn còn những người đang thỏa sức vui vẻ và ăn chơi, nhảy vào những chuyện tình yêu lãng mạn. Khi ấy có thể các bạn chỉ nghĩ đơn giản thế này: “Việc quái gì mình phải tìm việc làm sớm như thế trong khi bố mẹ vẫn còn có thể nuôi mình. Tại sao bản thân mình lại không tự thưởng, không tận hưởng cuộc sống một cách thoải mái đi để bù đắp cho khoảng thời gian mười mấy năm ròng rã vừa qua mình đã phải thật vất vả học tập?”, đúng không nhỉ?
Nhưng khoảng thời gian sau sẽ có người chợt nghĩ: “Tuổi trung bình của một đời người có thể sẽ không sống quá 60 tuổi, thế mà lại dành hết hơn 20 năm để đi học. Nếu học xong đại học, khi ấy có lẽ đã 25 tuổi rồi. Hết cả hơn nửa đời người chỉ để học tập, thế thì sau đó học xong sẽ thế nào? Bố mẹ liệu có thể sống được để chăm lo cho mình đến khi mình có được công việc làm ổn định hay không?” Thế là khi ấy, bạn chính thức bước vào tuổi 20, và sẽ phải tự mình kiếm tiền cung phụng bản thân mình, tất nhiên với kinh nghiệm xin việc lúc ấy chỉ là con số 0.
Khi đó, với bạn, công việc có thể cứ đến 2, 3 tháng rồi lại “chia tay”, rồi bạn lại tìm được đến một công việc mới. Nhưng tin chắc rằng, bạn cũng chẳng hề suy nghĩ, phiền lòng, vì khi ấy tuổi trẻ bồng bột nhất thời và suy nghĩ cũng thực đơn giản “không có việc này thì mình cũng sẽ kiếm việc khác, thế thôi”. Khoảng thời gian đó còn có cả quá trình yêu đương của bạn nữa. Bạn có thể yêu điên cuồng một người, sống chết vì một người, sau khi chia tay có thể đau buồn đến suy sụp. Nhưng sau đấy sẽ mau quên, và sống cân bằng trở lại. Suốt khoảng thời gian đó, thay vì chạy đua với thời gian, bạn cứ hờ hững chấp nhận số phận, rồi lại vô tình sống chậm hơn mọi người một nhịp.
Đến năm cuối đại học, khi ấy, bạn mới bắt đầu bừng tỉnh và thoát khỏi vòng vây do chính bản thân giăng ra. Rồi khi ấy, bạn thật sự gặp được chính bản thân mình, biết và hiểu bản thân mình cần gì, muốn gì, hiểu thế nào là tận hưởng cuộc sống và trân trọng bản thân mình. Và như thế bạn lại bắt đầu hành trình, bắt đầu tự soi sáng con đường mù mịt của mình cho đến tận hôm nay.
Bạn tốn hơn 2 năm để rong chơi, tận hưởng. Sau đó, tiêu tốn thêm vài tháng để tìm kiếm bản thân. Rồi lại dùng thêm 365 ngày để làm mới bản thân mình. Nhưng hiện nay, khi nghĩ lại, bạn vẫn không hề hối hận.Vì đó chính là tuổi trẻ, chính là sự ngông của tuổi trẻ.
Nhiều người sau khi đọc xong hoặc nghe xong chắc hẳn sẽ bảo bạn đã lãng phí rất nhiều thời gian, tuổi trẻ của bạn là điên cuồng và vô dụng. Nhưng mà, điên cuồng là đặc thù, là bản chất riêng của tuổi trẻ. Bạn sống điên cuồng như thế nhưng bạn đã tìm ra được bản thân mình trong sự điên cuồng đó, bạn biết thế nào là tự cứu vớt bản thân và trải nghiệm cuộc sống theo cách riêng của mình, như vậy không vô dụng và uổng phí chút nào.
Vì, không ngông cuồng, không là tuổi trẻ
Không ngông cuồng, mãi đến sau này sẽ không còn bản lĩnh
Không ngông cuồng, sẽ tự làm bản thân sợ hãi
Khi đã trưởng thành, một ngày nào đó suy nghĩ lại những chuyện đã qua,chúng ta nên hối hận vì những gì chưa làm được, chứ không bao giờ hối hận vì những gì đã làm.