Nó và hắn

Tóc tém, cao 1.56m ,chuyên mặc quần Jeans, áo sơ mi đủ loại. Nó mạnh mẽ, cá tính, học giỏi, vẽ đẹp, nấu ăn ngon và thường xuyên làm từ thiện

Hắn

Tóc đinh, cao 1.80m , chuyên mặc quần jeans áo thun, đội nón lưỡi trai. Hắn ít nói, lạnh lùng, chơi bóng rổ, bóng đá cực giỏi và có nhiều cô gái đeo đuổi, thần tượng như sao Hàn Quốc, thường xuyên làm từ thiện.

***

Một ngày đẹp trời

Nó đạp xe đi trên một con đường đầy hoa bò cạp nở rộ vàng ươm, trải dài từ đầu đến cuối đường lung linh trong nắng . Nó đang đến nơi làm từ thiện. Đang đi bỗng một nguồn nước từ trên cao ập xuống thế là ướt không chỗ khô. Nó ngước lên định bụng chửi, và bất giác thấy hắn, một tên con trai đang đứng đó bất động không một chút sắc thái trên mặt có sự thay đổi nào. Quá cao! Nó không thể chửi rủa. Nó lầm bầm. “Cái thằng cha, đổ nước ra đường trúng mình đã không rối rít xin lỗi lại còn đứng trơ trơ thấy ghét”. Nó tức quá, đứng xuống dựng chống xe và bắt đầu tiến tới gần cái chuông cửa cứ thế bấm liên tục. Trong nhà mãi năm phút sau mới có người xuất hiện “Cô cần gì, sao bấm chuông dữ vậy?” . Giọng của một người phụ nữ trung niên hỏi:

Nó chỉ chờ như thế mới tuôn một tràng dài

– Lúc nãy có một người con trai trên sân thượng nhà này, đổ nước vào người cháu, cháu muốn một lời xin lỗi! Cô làm ơn kêu dùm cháu. Giọng nó đanh thép, quả quyết.

Người đàn bà quay lưng đi vừa đi vừa nói :” chờ chút!”

“Người đàn bà cũng lạnh lùng giống tên lúc nãy” nó nghĩ thầm trong bụng

Rồi tên lúc nãy xuất hiện.

– Đổ nước vào người ta không biết xin lỗi hả ông kia? Còn đứng nhìn người ta trân trân vậy đó hả? Nó bực tức quát lên

Hắn cầm một cái khăn to đùng đưa cho nó ” Xin lỗi, lau đi cho mau khô!” .Hắn buông cái giọng lạnh như băng rồi đưa cái khăn cho nó. Nó cầm lấy mà lòng còn tức giận với cái vẻ mặt chẳng chút gì là hối lỗi kia.

Đáng lý ra nó đi làm từ thiện giờ thành ra nông nổi này nên nó lau xong rồi về nhà luôn, bỡi ướt hết còn đi đâu nữa.

Suốt cả buổi chiều của nó coi như công cốc, nó ấm ức tức tối mãi mà cơm nuốt cũng chẳng trôi. Mẹ nó thấy con gái có sự biến sắc nên hỏi : ” Có chuyện gì làm con gái mẹ bực bội vậy, con gái mà cứ nhăn nhó sẽ nhanh già đó ” Mẹ nó cười cười, nói nói rồi đi vào bếp. Nó bực dọc tuôn một hơi thật dài về câu chuyện vừa rồi cho mẹ nó nghe. Mẹ nó nói : “Chắc là cậu bé đó không cố tình đâu con, con cũng nên bớt giận đi, dù sao người ta cũng xin lỗi và đưa khăn cho con lau khô rồi còn gì nè, mình nên bỏ qua cho người ta con nhé! ” Mặc dù nghe mẹ nói vậy nhưng nó vẫn ghi nhớ khuôn mặt của hắn lúc đổ nước xong.

Cùng thời gian với nó đi làm từ thiện, hắn đang loay hoay tưới mấy chậu lan trên sân thượng. Đợt này là đúng ngày phải bỏ thêm thuốc kích thích để tưới cho lan ra hoa, hắn cứ quay qua quay lại tìm cái lọ thuốc “để đâu rồi trời?”. Hắn lẩm bẩm đến mấy lần. Đang lom khom tìm thì bỗng dưng hắn đứng dậy đụng phải một vật gì ở lan can, thôi rồi nó đã cất cánh bay thẳng một lèo xuống dưới không lời từ biệt. Hắn vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, lục lọi trong cái đầu mãi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn chòm xuống phía dưới thấy một sự thật là có một cô gái đang đứng dưới ướt sũng nước và đang ngước mắt nhìn mình. Hắn chợt hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. À lúc nãy hắn bưng chậu nước để bên cạnh trên lan can, chậu nước này dùng để đổ thêm vào gốc mấy cây vạn tuế với mấy cây cảnh của ba hắn trồng trên sân thượng. Hình như hắn biết mình phải làm gì nên để đó không tìm lọ thuốc nữa và từ tầng năm hắn bay xuống dưới trong vòng bảy phút. Chân hắn dài thoàng nhưng từ tuốt tầng năm xuống cũng phải mất thời gian. Đến phòng hắn ở tầng ba , hắn mở cửa vào phòng lấy cái khăn mẹ mới mua cho hắn vẫn còn chưa dùng cất trong tủ. Và tiếp tục đi xuống dưới. Từ trong nhìn ra thấy một cô gái ướt mèm hắn cũng có hơi chột dạ một xíu. Hắn định bụng xin lỗi vị khách không mời kia nhưng chưa kịp mở lời thì nó đã đánh phủ đầu rằng tại sao không xin lỗi , còn đứng đó nhìn. Chờ nó nói hết nỗi ấm ức trong lòng hắn đưa chiếc khăn lông mịn màng cho nó. Hắn đứng chờ nó lau xong , nghe thêm vài câu lầm bầm của nó , nó dắt xe ra về, hắn cũng đi lên tưới tiếp mấy chậu lan. À mà hắn phải tìm tiếp cái lọ thuốc kích thích ra hoa cho lan để đâu rồi?

Trường đại học

6 giờ sáng, ò…ó…o…o… Tiếng con gà báo thức chuông điện thoại kêu thất thanh như ai cắt tiết nó vậy, sáng nào con gà cũng gáy một tràng dài, nó có muốn ngủ thêm nữa cũng chẳng yên với cái con gà nhân tạo này.

Nó bước xuống giường , hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn biết toilet chỗ nào và cứ thế thẳng tiến. Làm vệ sinh cá nhân xong nó mặc bộ đồng phục ở trường mới. Hôm nay là ngày đầu tiên nó học đại học. Nó xuống lầu, vào bếp. Mẹ đã chuẩn bị thức ăn cho nó, mẹ còn đang loay hoay rót sữa với pha cà phê cho ba con nó. Nhà nó có bốn người nhưng chị nó không có ở nhà, chị nó đi du học ở Anh từ hai năm trước rồi. Chị nó học cực giỏi và được học bổng ở một trường danh giá của Anh. Nó cũng học giỏi nhưng nó thích ở gần ba mẹ vì nó không rời mẹ để đi xa được.

– Mẹ lại cùng ăn luôn ạ!

– Ừ con ăn trước rồi đi chứ không kịp giờ . Mẹ nó hối

– Con có cần ba đưa đi không, con gái? Ba nó hỏi với giọng đầy yêu thương

– Dạ thôi ba, để con tự đi xe đạp , ba cứ đi làm cho kịp giờ. Làm sếp mà không đúng giờ là nhân viên không phục đâu ba.

Nó liếc mắt nhìn ba nó vừa nói vừa cười tủm tỉm, hai ba con nó nhìn nhau cười. Mẹ nó lại tiếp tục hối.

– Thôi hai ba con ăn cho nhanh kẻo trễ.

-Vâng thưa phu nhân. Tiếng nó to như cái loa thùng

Hôm nay là đầu tuần vì thế mà nó bị kẹt xe, nó đến trễ hơn dự định một xíu nên gửi xe xong tất tả chạy như bay vào trường. Chạy lên cầu thang nó chẳng buồn nhìn cầu thang như thế nào mà cứ chạy như bay. ” Á” nó kêu lên . Nó chạy nhanh quá không thấy nên đụng vào một bạn đang đi lên cầu thang trước nó. Nó rối rít xin lỗi. ” Xin lỗi bạn, mình không thấy, bạn có thể bỏ qua cho mình chứ?”. Nói rồi nó ngước mắt nhìn người mình đã đụng phải. Nó mở to đôi mắt ngạc nhiên hết sức có thể. Đôi mắt tròn xoe như muốn rớt ra ngoài của nó làm hắn phì cười.” Nhìn vừa thôi sắp rớt mắt kìa bé”.

– Cái gì? hắn vừa gọi mình là bé, cùng lắm hắn bằng tuổi mình mà dám gọi vậy? Tên đáng ghét, mấy bữa trước đổ nước trúng mình chưa tính sổ, giờ còn đi hết cái cầu thang làm mình đụng vào đau điếng. Nó nghĩ thầm trong bụng

Nó lảng lảng đi trước về phía lớp của nó. Loay hoay tìm chỗ vì đi trễ, chỉ còn một bàn trống ở phía cuối lớp nên nó đành ngồi đó vậy. Vừa ngồi xuống gỡ ba lô trên lưng ra thì hắn cũng ngồi bên cạnh. Hắn cũng là thành phần đi trễ nên hết chỗ ngồi. Nó quay qua thấy hắn, rồi cất ngay cái mặt tươi cười vào . Nó lại nghĩ thầm ” trời, sao mình ghét cái tên này mà lại học chung lớp với mình vậy trời . Sao lại ngồi ngay chỗ mình cơ chứ,. Ôi! thánh thần ơi, mình ghét hắn, hắn là oan gia của mình”. Nghĩ một hồi rồi nó lại quay qua nhìn hắn một lần nữa như để đính chính lại là mình không phải nằm mơ và đây là sự thật, một sự thật phũ phàng.

Những ngày sau đó, nó cũng thường đi trễ vì cái tội ngủ nướng và ăn chậm. Nó nói thích ăn đồ mẹ nấu nên chỉ ăn ở nhà. Hầu như một tuần đi học thì hết một tuần đi trễ, mà cứ đi trễ là hết chỗ ngồi phải ngồi cuối lớp. Còn hắn, hắn cũng là chúa đi trễ chỉ vì cũng ngủ nướng. Hắn là chuyên gia ngủ nướng, có hôm nướng khét lẹt và ở nhà ngủ luôn khỏi đến lớp. Vì hắn đi trễ nên cũng chỉ thường xuyên ngồi bên “bé” mà thôi.

Cuối tuần nó đi đến chùa để làm từ thiện, nó thường đi một mình đến đó để giúp các sư thầy tưới cây, dọn dẹp lau chùi chánh điện, giúp các em nhỏ học, phụ các cô làm bếp. Hôm nay nó mua một bó hoa hồng thật tươi để mang đến cắm trên bàn của mẹ quan âm. Nó thường đọc kinh cầu nguyện cho những người thân luôn được bình an, mạnh khỏe. Nó dựng chống xe ngay chỗ phật tử để xe xong đi thẳng vào nơi để những bình hoa. Vì nó thường đến đây nên nó biết chỗ nào để cái gì. Nó cắm xong bưng bình hoa đặt lên trước bàn thờ mẹ quan âm. Nó lẩm bẩm trong miệng cái gì đó và chắp tay lạy xong quay đi ra ngoài. Nó vừa va vào ai và làm rớt cái kính cận của nó xuống nền gạch. Cuối xuống nó tìm cái kính và xin lỗi vì đã đụng phải một người nào đó. Hắn cuối xuống lấy cái kính đưa cho nó đeo vào ” Lại đụng nữa hả bé?” Giọng của hắn làm nó không khỏi há hốc miệng mồm. Nó mang kính vào và giờ mới nhìn rõ thấy hắn. Nó thốt lên : “Sao lại là ông vậy? Sao đi đâu tui cũng gặp ông hết vậy, ông làm gì ở đây?”

– Đi giống mấy người. Hắn trả lời

– Biết tui đi đâu mà kêu giống?

Hắn nhún vai, cười khẩy trông thật đểu cáng.

Nó không đôi co với hắn nữa, nó đi vòng ra phía nhà sau chánh điện nơi đó là nhà ở của những em bé mồ côi cha mẹ. Cha mẹ chúng bỏ chúng từ khi còn rất nhỏ, các sư thầy đã nuôi nấng, dạy dỗ, cho đi học.

Nó vẫn còn đang ngoài sân tiếng đã vọng vào tận trong phòng.

– Chào các em, chị Lâm đến rồi nè.

Bọn trẻ trong nhà chạy ra, quấn lấy chân nó.

– Chị Lâm đến rồi, chị Lâm sẽ dạy tụi em vẽ thật nhiều thứ phải không ạ?

– Đúng rồi, chị sẽ dạy tụi em thật nhiều thứ , tụi em có chịu không nè?

Những đứa trẻ đồng loạt ” dạ có” .

Nó đã làm từ thiện ở ngôi chùa này từ khi nó lon ton theo chân mẹ nó hồi học cấp một. Nó ý thức được việc phải trao tình cảm yêu thương cho những người có hoàn cảnh khó khăn, phải biết chia sẻ, giúp đỡ họ. Từ nhỏ, nó cứ đòi mẹ dẫn đến chùa, bắt mẹ mua thật nhiều quà, bánh, đồ chơi, sữa đến cho các bạn và các em nhỏ. Nó nói mẹ dạy nó nấu ăn để nó nấu cho các em ăn, dạy nó cắm hoa để nó cắm cho đức phật. Nó là vậy đó, trong những mùa thi dù bận cỡ nào cũng ghé qua chùa để thăm, chơi đùa cùng các em một xíu rồi về. Có lúc nó bệnh phải nằm bệnh viện nửa tháng, nó nhớ các em. Khi ra viện nó đòi mẹ dẫn đến chơi với các em cho bằng được mới chịu. Nó thừa hưởng đức hạnh và khiếu nghệ thuật từ mẹ, sự thông minh từ ba nên nó học hành giỏi giang , có phẩm chất tốt mà ai cũng yêu mến. Còn hắn, hắn thì sao?

Hắn không được mẹ dẫn đến nơi này, hắn vừa biết nơi này chắc được ba tháng. Hắn đi chùa cùng bà ngoại, bà ngoại nói hắn chở đi và khuyên hắn nên đến chùa chơi thể thao cùng các em. Vì thế mà hắn đến dạy bọn trẻ chơi đá bóng, với bóng rổ và tất nhiên hắn phải chi khoản tiền để mua tất cả.

Cuối tuần hắn cũng đến chùa để chơi cùng các em, không ngờ hắn gặp phải ” bé” oan gia học chung lớp.

Buổi chiều khi mặt trời xuống hẳn nó và hắn đạp xe về. Cả hai chẳng ai nói với nhau tiếng nào, chỉ nghe tiếng gió xào xạc hai hàng cây ven đường, tiếng sên xe, tiếng của mọi người đi đường, tiếng còi xe v.v…Nhà hắn cách chùa 5 phút đi xe nên chẳng mấy chốc mà đến nơi. Hắn không rẽ vào mà đi thẳng cùng nó. Nó ngạc nhiên nên hỏi :

– Ủa, chứ mấy người đi đâu mà không vào nhà, chẳng phải nhà của mấy người ở đó sao?

Hắn một tay cầm lái, một tay gãi gãi cái đầu đội nón

– Ờ thì, tui đưa bà về.

– Sao vậy, trời vẫn chưa khuya mà, tui có thể về được, tui đâu có sợ gì đâu , ông về đi!

Mặc cho nó nói thế này thế kia thì hắn vẫn đạp xe sóng đôi với nó.

Nó cũng thấy ngại ngại kiểu gì đó, đây là lần đầu tiên có người đưa nó về ngoài ba mẹ nó, với lại là con trai. Đến nhà nó dừng lại với tiếng kít xe thật to, con Lu ở trong nhà chạy ra quẫy quẫy cái đuôi mừng rỡ.

– Chị về rồi nè Lu ơi! Nghe tiếng nó con Lu càng mừng hơn

Nó quay qua vẫn còn thấy hắn đứng đó.

– Ông về đi, cảm ơn vì đã đưa tui về. Nó ngại ngại nên cảm thấy bối rối.

– Ừ , về nha! hắn nói trổng không với nó.

Nó dắt xe vào nhà, mẹ đã chuẩn bị sẵn cơm rồi. Nó chạy vào bếp ôm mẹ từ sau lưng.

– Con về rồi mami. Ôi! mẹ nấu gì thơm quá vậy ạ?

– Nấu món mới, con gái lát sẽ thử nghiệm nhé! mẹ nó nháy mắt với nó một cách âu yếm,mẹ nó tiếp

– Con đi tắm đi, lát ba về rồi ăn cơm!

– Dạ mẹ . Nó chạy lên lầu

Nằm dài trên giường, nó nhớ lại cảnh lúc chiều chơi bóng cùng hắn và các em nhỏ. Hắn chơi bóng thật là giỏi, khi hắn chơi bóng có một ma lực nào đó khiến tim nó đập nhanh như cối xay gió. Nó sờ ngực “chết rồi, sao tim mình lại đập nhanh thế này?”
Nó bật dậy và đi tắm, nó cố gắng không nghĩ đến hắn nữa.

Hắn đang đạp xe đến trường thấy nó đi phía trước , hắn cố đạp thật nhanh đến gần bên hắn bóp thắng ‘kít” một tiếng làm nó giật nảy mình “Ôi mẹ ơi!” nó kêu lên rồi quay qua thấy hắn.

– Ông làm gì thế, định hù chết người ta hả?

– Thì đó.

– Tui mà chết ông chịu trách nhiệm hết đó.

– Tui cũng muốn thử xem

– Dám chắc

– Sao không

– Ông không sợ mấy con nhỏ suốt ngày bám đuôi ông à?

– Ai quan tâm

Nghe hắn nói vậy bỗng dưng nó thấy có cái gì đó vui vui trong lòng ” mình sao thế này?”, nó thầm nghĩ trong lòng rồi đạp nhanh
– Chân ngắn thế kia đạp sao nhanh nổi mà ráng. Hắn chọc quê nó

– Kệ tui, ai mượn mấy người quan tâm.

– Bữa sau để tui qua chở đi nha!

Tự nhiên hắn đổi cái giọng ngọt ngào, ấm áp không còn chọc nó nữa. Trong lòng nó bấn loạn khi nghe hắn nói, rồi nó lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo lại , nó cho rằng hắn chọc mình nên bĩu môi.

– Thôi bớt đi nhá! Đừng có thấy tui hiền mà chọc hoài nha! Mấy người đi mà chở mấy nhỏ xinh trong lớp ý.

– Sáng mai tui qua 6:30, chờ đó!

– Ê, tui nói không đùa nữa mà

– Tui không nói đùa

Nó chẳng buồn nhìn hắn, trên đường đi nó cứ miên man suy nghĩ ” thằng cha này bị khùng hả, tự dưng nói vậy, thiệt hay đùa đây, mà tự dưng đòi chở người ta đi học là sao?”

Đúng 6:30 hắn đứng trước cổng đợi nó. Nó vừa mở cửa thấy hắn đã đứng đó rồi. Nó không tin vào mắt mình nên bay cái vèo từ trong sân ra ngoài

– Làm thiệt hả?

Hắn nhún vai. Nó hỏi lại một lần nữa cho chắc ăn, nó sợ hắn lại chọc nó nữa

– Thiệt hả

– Nhanh lên trễ giờ, còn đứng đó mà hỏi tùm lum. Hắn hối nó và đây cũng là lời thanh minh cho lời nói thiệt, việc thiệt của hắn
Nó đóng cổng, leo lên xe ngồi phía sau hắn. Nó không dám đụng hắn dù chỉ là cái áo. Từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ ngồi sau xe bọn con trai, nó chỉ đi với mấy nhỏ bạn gái thôi. Có cảm giác gì đó hồi hộp làm tim nó đập liên hồi không thôi.Đang đuổi theo suy nghĩ, bỗng nhiên hắn thắng xe lại làm nguyên cái mặt của nó ập vào sau lưng hắn làm cho cái kính cận của nó áp chặt vào mặt đau điếng

– Ông làm gì vậy, thắng phải nói tui chứ với lại sao phải thắng gấp vậy?

– Tại bà không vịn tui thôi

– Tại sao phải vịn

– Thì bỡi vậy

– Ông cố tình đúng không?

Hắn cười khúc khích vì vừa chơi nó một vố, nó nhất định sẽ không quên thù này.

Mới đó mà đã hết năm thứ nhất của nó và hắn. Tình bạn của nó và hắn ngày càng gắn bó hơn, thân thiết hơn. Hằng ngày hắn vẫn đều đều chở nó đi học và đưa nó về. Cuối tuần vẫn cùng nhau đi làm từ thiện ở nhiều nơi trong thành phố. Vì là năm hai nên nó xin mẹ nó cho đi làm thêm để học hỏi thêm kinh nghiệm thực tiễn và những kiến thức xã hội . Ba mẹ nó đồng ý việc này. Nó rủ hắn và hắn cũng đồng ý

Ở chỗ làm thêm

Nó và hắn cùng làm phục vụ bán thời gian trong một quán cà phê sân vườn.

– Nguyên!

Hắn đang loay hoay dọn bàn thì nghe tiếng một cô gái gọi hắn quay qua nhìn. Hắn đứng trân trân không nói một lời nào rồi lại cuối xuống tiếp tục dọn dẹp bàn . Hắn bưng khay ly đem xuống dưới bếp rồi lấy khăn ra lau bàn . Cô gái vẫn tiếp tục gọi

– Nguyên, sao Nguyên lại làm lơ với Hà

– Tui không có gì để nói với Hà

– Nguyên còn giận Hà sao?

– Tui không có thời gian để giận dỗi

– Vậy tại sao không nói chuyện

– Tui đang bận

– Vậy Hà chờ Nguyên sau giờ làm nha!

Nói rồi cô gái tìm cho mình một chỗ ngồi , cô gọi nước và nó là người phục vụ cho cô. Lúc nãy giờ nó nhìn thấy, nghe thấy hết tất cả cuộc nói chuyện giữa cô gái và hắn. Nó có thắc mắc một chút ” chẳng lẽ là bạn gái cũ?”. Nó bưng nước cho cô gái, rồi nó liếc nhìn cô ta. Cô ta đẹp một nét đẹp thật sắc xảo, chắc là con gái nhà giàu. Mùi nước hoa chanel thơm nồng nàn, mọi thứ trên người cô đều là hàng hiệu đắt tiền. Cô gái thật sự rất xinh đẹp. Nó chợt cảm thấy có gì đó buồn buồn trong lòng. Nó bưng nước cho cô gái xong đi ngang qua chỗ hắn, nó liếc nhìn hắn một cái và thấy hắn đang nhìn từ xa về hướng cô gái đang ngồi.

Công việc xong nó và hắn cùng ra lấy xe

– Hình như ông đang có bạn chờ, sao không đến đó nói chuyện với bạn?

– Về thôi

Nó không hiểu đã có chuyện gì xảy ra giữa hắn và cô gái kia nên nó không nói nữa. Cả hai vừa dắt xe ra cổng thì gặp cô gái đó.

– Nguyên, Hà muốn nói chuyện với Nguyên một lát.

Rồi cô gái quay qua nhìn nó

– Bạn có thể để mình nói chuyện với Nguyên một lát không?

– Ừ. Nó nói xong định bước đi

Đột nhiên hắn nắm tay nó kéo lại.

– Lâm cứ đứng đó, không phải đi đâu cả. Nguyên đưa Lâm về. Nói rồi hắn quay qua cô gái

– Hà về đi, Nguyên không có gì để nói và cũng không muốn nói với Hà

Hắn kéo tay nó lên xe, hắn chở nó về. Trên suốt chặng đường đi mỗi người đuổi theo suy nghĩ riêng của mình không ai nói với ai lời nào.

Sáng, hắn dắt xe ra cổng định đi học thì đã thấy cô gái đứng đó chờ tự lúc nào. Hắn không nói gì định đạp xe đi thì cô gái chặn phía trước.

– Chúng ta nói chuyện một chút đi Nguyên

Cô gái khóc làm hắn bối rối. Hắn sợ thấy những giọt nước mắt của con gái. Hắn đứng xuống đá chống xe và lấy điện thoại gọi cho nó

Nó nhìn đồng hồ gần đến giờ hắn đến đón, nó lật đật chạy ra lấy đôi giày mang vào thì nghe điện thoại reo. Đầu bên kia hắn nói với nó

– Lâm, nay Lâm tự đến trường nha! đi cẩn thận đó

Nói rồi hắn chẳng chờ nó nói gì, hắn cúp máy

Nó chưng hửng vẫn chưa hiểu ra lý do vì sao hắn không đi học. Hắn cũng chẳng để nó nói câu nào.

Nó quay vào nhà dắt xe ra và đạp đến trường. Suốt cả buổi học không thấy hắn đến. Nó chống cằm ngồi suy nghĩ miên man về hắn , rồi nó nghĩ thầm ” không biết có phải vì cô gái tên Hà không nhỉ, hay hắn bị bệnh, hay hắn có chuyện gì, ba mẹ hắn lại cãi nhau nữa à? Chuyện gì đang xảy ra, sao hắn không đi học?” Bao nhiêu câu hỏi bỏ ngõ cứ hiện ra liên tục trong đầu nó.

Trưa đi học về nó ăn cơm xong chạy đi làm thêm liền. Nó nghĩ hắn cũng đi làm. Đến nơi nó không thấy hắn, hết buổi làm hắn không đến. Nó lo nên đi làm về nó đạp xe đến nhà hắn. Nó bấm chuông

Một lát sau có người ra mở cửa bảo rằng hắn không có ở nhà. Nó hỏi

– Cô ơi! Nguyên có làm sao không , hôm nay bạn ấy không đi học

– Hình như là đi với bé Hà từ sáng rồi

– vậy ạ, cháu cảm ơn cô, cháu xin phép

Nói xong nó quay ra dắt xe ra về

Về đến nhà, lững thững lên lầu . Mẹ nó nghe tiếng nó nên đi ra bảo nó ăn cơm

– Con có cần mẹ hâm cơn giúp con không?

– Con mới ăn ở chỗ làm rồi mẹ à!

Nó ôm mẹ nó rồi đi lên phòng. Nó nằm lăn lông lốc trên tấm nệm. Rồi nó thấy buồn. Chẳng hiểu sao khi nghe cô người làm nhà hắn nói ” Nó đi với bé Hà từ sáng rồi” nó lại buồn đến vậy. Nó cũng chẳng hiểu tại sao lại buồn? Nó đi tắm rồi tắt đèn đi ngủ mà trong lòng đầy câu hỏi.

Ba ngày liên tiếp hắn không đi học cũng chẳng đi làm. Nó thấy sốt ruột, gọi điện hắn không nghe máy. Trưa đi học về nó chạy thẳng đến nhà hắn. ra mở cửa là cô gái tên Hà.

– Bạn tìm Nguyên hả, Nguyên đang trên lầu. Bạn có muốn mình gọi không?

– Nguyên có bị đau ở đâu không bạn?

– Không, Nguyên vẫn khỏe. À quên giớ thiệu với bạn, mình là bạn gái của Nguyên. Mình từ nước ngoài về .

– À vậy hả. Mình đến chỉ để xem Nguyên có bị đau gì không, nếu không thì mình về đây.

Nó đạp xe mà lòng nặng trĩu “thì ra là bạn gái của Nguyên, sao hắn không nói cho mình biết chứ?” nó suy nghĩ miên man

Sáng nó đến lớp thật sớm mới có 6:30. Nó ngồi bàn ở phía trên cùng mấy nhỏ bạn. Nó đang cố trốn Nguyên, không biết giờ gặp Nguyên nó phải nói gì, có gì đó đang vỡ vụn trong lòng nó hay nó đang thích hắn? Hắn cũng đã đi học lại, vẫn đến trễ và ngồi bàn dưới cùng. Vào lớp không thấy nó hắn nhìn quanh một lượt thấy nó ngồi phía trên, hắn lấy điện thoại gọi nhưng nó không nghe máy. Giờ ra về hắn đứng chờ ở chỗ lấy xe.

– Sao gọi không nghe máy?

Nó giả vờ không biết

– Ủa, ông có gọi tui hả? Đâu để tui coi, sáng giờ để chế độ rung nên không biết

Nó nói rồi lấy điện thoại ra xem.

Hắn nhìn chăm chăm vào mặt nó

– Bà ốm hả? Hắn hỏi vì thấy mặt nó nhỏ đi, người cũng ốm xuống chắc mấy ki lô gam

– Ốm hả, đẹp chứ mắc gì đâu. Hắn và nó cùng ra cổng đã thấy cô bạn gái của hắn đứng chờ.Hôm nay hắn không đi xe đạp và hắn về cùng cô bạn gái.

Nó nhìn theo chiếc xe khuất dần trong dòng xe cộ tấp nập. Mắt nó nhòe đi, có lẽ nó thích hắn thật rồi.

Những ngày sau đó nó tránh mặt hắn tối đa. Nó cũng nghỉ ở chỗ làm thêm với lý do bài quá nhiều nên không có thời gian rảnh. Nó nói với ba là dạo này nó hơi mệt nên ba đưa đón đi học, mà nó mệt thật đó, nó ốm xuống thấy rõ. Nó ít ăn, thường xuyên bỏ bữa. Nó buồn, nó không muốn để ai biết nó buồn vì nó thất tình. Ở trường nó vẫn cười tươi như hoa, gặp hắn nó vẫn cười như không có chuyện gì. Về nhà gặp ba mẹ nó vẫn cười nói bỡi vậy mà không ai biết nó đang buồn ghê gớm, chỉ có nó mới thấu hiểu được nỗi thất tình đau khổ như thế nào.

Đang học nó ngất xỉu. Mọi người xúm lại định bồng nó đi cấp cứu. hắn từ phía sau ” tránh ra” hắn hét lên và chạy đến bồng nó chạy thật nhanh xuống xe cấp cứu mọi người đã gọi . Ba mẹ nó hoảng hồn chạy đến bệnh viện. Mẹ nó khóc nức nở sợ hãi nó có chuyện gì, ba nó đi qua đi lại , đứng ngồi không yên. Hắn đứng dựa vách tường mà hai chân run lẩn bẩy. Hắn đang cầu nguyện cho nó đừng xảy ra việc gì.Cuối cùng nó cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, mặt nó tái nhợt không còn chút máu. Nó được các bác sĩ đưa ra phòng hồi sức nằm. Ba mẹ nó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó thở phào nhẹ nhõm khi đã hỏi bác sĩ tình trạng của nó “cháu nó bị suy nhược , chắc bị tổn thương tinh thần nhiều nên mới dẫn đến như vậy, anh chị chăm sóc cháu và nói chuyện cho cháu được vui thì sẽ nhanh qua thôi”. Ba mẹ nó cũng thắc mắc rằng hằng ngày vẫn thấy nó vui vẻ, chỉ là thấy nó biếng ăn hơn, học nhiều hơn. Họ chẳng hiểu nguyên nhân nào nó lại tổn thương về mặt tinh thần. Mẹ nó đi ra ngoài nhìn thấy hắn, mẹ nó nói

– Lâm nó không sao rồi cháu à, cháu đã vất vả rồi. Nhân tiện cho cô hỏi dạo này Lâm nó học ở trường có xảy ra gì không, nó có buồn chuyện gì không sao nó lại tổn thương đến mức này. À, mà dạo này cô không thấy cháu đi học cùng nó nữa, hai đứa cãi nhau à?

Hắn trả lời mẹ nó

– Dạ cháu với lâm không cãi nhau cô à!

– Vậy cháu vào trong thăm Lâm đi, cô đi ra căn tin chút

Nói rồi mẹ nó đi , hắn cũng vào phòng để thăm nó. Ba nó biết ý nên đi ra ngoài. Hắn cầm bàn tay bé nhỏ của nó khóc rưng rức như vừa bị ai đánh. Con trai mà khóc thì chỉ có khóc cho người yêu quí thôi. Vừa rồi bồng nó trên tay, hắn thấy sợ, một nỗi sợ tột độ, hắn sợ mất nó, hắn sợ vô cùng nên hai chân hắn cứ run lẩy bẩy. Và giờ sau tất cả những nguy hiểm rình rập. Hắn mới dám khóc. Có lẽ vì sợ mất nó hắn mới khóc hay mừng vì nó không sao nên hắn khóc.

Nó tỉnh lại, miệng khô khốc mở mắt ra thấy hắn ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay nó không buồn rút ra. Nó nhìn hắn, hắn đang khóc, những giọt nước mắt còn đọng trên mi, trên má hắn chảy xuống cằm, xuống áo. Nó nhìn hắn thật lâu cho đến khi hắn nhìn khuôn mặt nó thì hắn mới biết nó đã tỉnh tự lúc nào.

– Tỉnh rồi hả, có muốn uống chút nước không? Nói rồi hắn đến bên bình thủy rót cho nó cốc nước ấm. Hắn đỡ nó ngồi dậy, hắn lấy cái gối kê phía sau lưng nó rồi lấy ly nước cho nó uống từng ngụm nhỏ. Nó mệt nên thở khó khăn. Tuy mệt nhưng nó vẫn nói cảm ơn hắn

– Cảm ơn nha! Ba mẹ tui đâu rồi?

– Họ đi ra căn tin rồi

– Ông có mệt không, về nhà nghỉ ngơi đi!

– Không tui muốn ở đây với Lâm.

Nó bỗng nghe hắn gọi tên mình chứ không gọi là bà nữa. Nhưng nó chợt nhớ ra là Nguyên đã có bạn gái, rồi nó tiếp:

– Tui mệt , tui muốn nằm một chút. Ông về nhà đi, cảm ơn vì đã đưa tui đến bệnh viện.

Hắn nhìn nó và hắn biết nó đang trách hờn hắn. Hắn không đi ,vẫn ngồi bên cạnh nó cho đến khi nó thiếp đi trong mệt mỏi.

Như thường lệ, 6:30 hắn có mặt trước cổng nhà nó. Mở cổng thấy hắn nó ngạc nhiên

– Ủa sao ông lại đến đây?

– Chở Lâm đi học

– Tui tự đi được mà, tui không muốn thấy bạn gái ông ghen lên đâu

– Ai là bạn gái? Hắn hỏi

– Thì Hà đó

Hắn trêu nó

– Lâm ghen hả?

– Mắc mớ gì tui ghen, khùng.

Hắn kéo tay nó lên xe. Nó yên vị trên xe hắn nhưng nó không ôm hắn. Lần này hắn lấy tay nó đặt lên eo của hắn

– Ôm vào đi, tui mới chở

Nó ngồi phía sau không nói gì. Nó để im tay trên eo hắn, có cảm giác gì đó một chút hạnh phúc len lỏi vào tim nó

Nó đi cạnh hắn trên con đường rợp bóng cây mát rượi. Đột nhiên hắn dừng lại, dựng chống xe rồi nắm lấy tay nó ôm nó vào lòng. Nó bị ôm bất ngờ nên nó giãy giụa trong vòng tay hắn, vòng tay rắn rỏi vững chãi của hắn đã giữ chặt nên nó đành đứng im. Nó nói

– Nguyên đã có bạn gái rồi sao còn làm vậy với tui?

– Bạn gái đâu?

– Là Hà đó

– Không phải

– Chính miệng bạn ấy nói với tui sao ông nói dối?

Hắn buông tay ra dắt nó đến ngồi trên ghế đá dọc bờ sông. Rồi hắn kể cho nó nghe chuyện giữa hắn và Hà

Hắn và Hà là bạn học chung từ thuở mẫu giáo cho đến hết cấp ba. Sau khi học xong cấp ba Hà đi nước ngoài du học. Hà thích hắn nhưng hắn luôn xem Hà là một người bạn thân. Ngày Hà đi đã không từ biệt hắn và hắn giận. Giận vì Hà nói với hắn những câu phũ phàng rũ bỏ tình bạn ” Hà không muốn nhìn mặt Nguyên nữa, Nguyên đã làm Hà tổn thương, từ nay về sau chúng ta cắt đứt tình bạn”. Thế là Hà đi hai năm không liên lạc gì hết. Hắn buồn vì Hà đã nói những câu nặng lời làm tổn thương tình bạn bấy lâu nay hắn có.

Khi Hà về hắn đã không nói chuyện với Hà nhưng Hà cứ đến liên tục và hắn tha thứ cho Hà . Những ngày Hà về đều ở nhà của hắn vì cả gia đình Hà đều chuyển ra nước ngoài sinh sống. Hà vẫn còn thích hắn nên cố theo đuổi một lần nữa. Những ngày hắn nghỉ học là để đưa Hà về quê thăm ngoại của Hà. Bà ngoại Hà đang bệnh nên cả hai ở lại chơi rồi chăm sóc bà. Điện thoại hắn không gọi được là do đi qua cây cầu khỉ bị té xuống cầu nên ướt điện thoại và hư sim luôn. Hắn đã nói rõ ràng với cô bạn thân rằng hắn đã có người yêu và người đó không ai khác là nó. Vì Hà giận nên khi nó đến mới chọc tức nó và tự nhận mình là bạn gái của hắn. Hắn có biết gì đâu. Vì sự hiểu lầm này mà nó thất tình rồi đổ bệnh. Hắn là người đầu tiên nó thích mà.

Hắn kể tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối cho nó nghe. Nó thấy thương hắn nhiều lắm. Thật ra với vẻ ngoài của hắn có vẻ lạnh lùng nhưng thân thiết rồi hắn tốt lắm, hắn lại hài hước nữa. Có lẽ vì gia đình ba mẹ hắn vì mải mê công việc cừ bỏ hắn một mình ở nhà nên hắn thấy cô đơn và trở nên lạnh lùng . Ba mẹ hắn cũng thường xuyên cãi nhau vì họ căng thẳng trong công việc, hắn thấy cảnh cãi nhau như cơm bữa của họ mà đau khổ dữ lắm. Hắn thấy ngưỡng mộ gia đình nó. Ba mẹ nó lúc nào cũng chan hòa, họ sống thanh bình, ấm êm hạnh phúc. Họ cũng là người của công việc nhưng họ biết cân bằng và luôn coi gia đình là số một. Thích nó, hắn trở nên thân thiện hơn, nói nhiều hơn cũng thường xuyên đến nhà nó ăn cơm ké và ba mẹ nó luôn coi hắn như con trong nhà.

Và, hắn thích nó. Hắn thích nó ngay từ lần đầu tiên gặp nó. Nhìn nó ướt như con mèo trông mới đáng yêu làm sao! Với lại bản tính bà chằn của nó làm hắn thấy thích thú vô cùng.

Hắn chở nó về. Trên con đường tĩnh lặng đầy hoa vàng rơi của những cây bò cạp nhuộm vàng cả một vùng , trong cảnh vật thật nên thơ hắn nói với nó.

– Làm người yêu Nguyên nha Lâm!

– Nghe trong gió có tiếng “ừm” của nó. Tiếng nó nhỏ đủ hắn nghe, hắn cười một nụ cười thật hạnh phúc.