Nơi em phải gặp anh

Ngày bé có hàng tá ước mơ, nhưng kể từ khi lớn lên, cảm xúc cạn dần, tâm hồn héo rũ đến ngay cả ước mơ cũng không có. Không biết mình muốn gì, không biết mình thích gì, không biết mình nên làm những gì. Ngày nào cũng là nô lệ cho bóng đen trong chính lòng mình.

hình ảnh minh họa

Sa trở mình, với tay tắt chiếc đồng hồ báo thức. Chủ nhật, cô cho phép mình ngủ nướng thêm 30 phút. Thế là quá lắm. Cô là 1 Ma Kết tham công tiếc việc. Phải rồi, Ma Kết mà, lúc nào cũng đặt sự nghiệp lên đầu tiên. Trong cái bàn cân giữa công việc, tình yêu và gia đình thì với Tiểu Kết tình yêu vẫn chỉ là thứ phụ, là gia vị hoàn hảo nêm vào cho cuộc sống thêm đậm đà. Sa làm việc không khác gì một cái máy. Ngày lại ngày, cô giam tuổi trẻ của mình trong đống giấy tờ, kịch bản, trong những trang bản thảo dài lê thê. Người yêu cô là chiếc máy tính quen thuộc. Tất bật, vội vã và chạy đua với thời gian. Có lẽ cô gái này đôi khi quên rằng mình là một cô gái. Một cô gái cần được yêu thương và được nâng niu bởi bàn tay của một người đàn ông. Cô tự lo liệu mọi thứ trong cuộc sống của mình, xoay trong mớ bong bóng của công việc nên cô quan niệm sự có mặt của người đàn ông nào trong cuộc đời mình lúc này chẳng khác gì một sự thừa thãi. Có thể sau này, cô sẽ mềm yếu và héo rũ trước bão tố của cuộc đời, rồi cô cũng cần đến 1 bờ vai. Nhưng bây giờ, thì điều đó chả có ý nghĩa gì.

.

Hải lật đi lật lại cái thẻ sinh viên trong tay. Thế là hết, 4 năm sinh viên kết thúc. Cũng chả mơ mộng, cũng chả đắm đuối như nhiều người khác. 4 năm này rồi có lẽ lại 4 năm nữa èo uột trôi qua. Cầm trên tay bộ hồ sơ xin việc, Hải hết ái ngại nhìn lên và thở dài nhìn xuống. 3 tháng rồi, 3 tháng gặm bánh mỳ ở Hà Nội để kiếm việc. Cũng chả hẳn cơ cực đến thế. Gia đình Hải so với nhiều người ở quê cũng có thể gọi là khá giả. Nhưng cái mác khá giả bằng bóng ấy không thể kiếm việc giúp cậu. Chí ít ra cái mối quan hệ có hạn của bố mẹ cũng khó có thể cho Hải 1 chỗ làm ngon lành. 4 năm, cũng ít tham gia hoạt động, gần như không làm thêm, cái CV của cậu chỉ èo ọt được vài dòng giới thiệu về bản thân. Nói thẳng ra thì Hải phát ngán tất cả. Cái cảm giác cứ nộp hồ sơ rồi đợi chờ và tắt lịm hy vọng thật đắng ngắt. Hóa ra muốn tự bay không dễ dàng như cậu hằng tưởng.

“Có người giấu kín ước mơ mà sống

Có người chia sẻ ước mơ mà sống

Những người khác lại phấn đấu vì ước mơ mà sống

Có người quên đi ước mơ mà sống

Có người tước đoat ước mơ của người khác mà sống

Nhưng có người lại chẳng có ước mơ gì cả…”

Thế đấy, hóa ra cái gọi là ước mơ cũng xàm như thế. Hải cười nhạt. Vô vị, miệng đắng ngắt. Ca từ của bài hát này có vẻ đúng với Hải. Hải nhìn lên tờ lịch treo tường, có một ô vuông khoanh tròn màu đỏ. Cậu tự lẩm bẩm: 13,10,9,8…4, còn 4 ngày nữa. 4 ngày để sống nốt. Lại cười nhạt – 1 nụ cười rất đặc trưng của cậu.

Thứ 2 đầu tuần Sa túi bụi trong mớ hỗn độn của mình. Cô vật vã, miệng làu bàu liên tục: “Quái gì mà việc đâu ra mà lắm thế! Mẹ kiếp!” Cô liên tục lẩm bẩm trong miệng, người ta không rõ cô nói gì nhưng gần như ai cũng biết cô đang chửi thề. Bạn đồng nghiệp quay sang chẳng biết có phải đá đểu hay không: “Lắm tiền thì lắm việc chứ kêu cái mẹ gì!” Sa tặc lưỡi, nhếch mép cười. Cô ném bịch xấp tài liệu trong tay lên mặt bàn và thả mình xuống chiếc ghế tựa quen thuộc. Tay cô mải miết xoay theo cây bút. Suy nghĩ của cô hình như cũng đang trôi theo những vòng quay ấy. Cũng đúng, cô nai lưng ra làm, làm hùng hục như 1 con trâu đến nỗi mẹ cô còn ca thán: “Tiền kiếm làm gì nhiều để đốt hả con, đời con gái có 1 lần biết quý trọng hạnh phúc gia đình vẫn hơn con ạ!” Nhưng mà hạnh phúc của cô là tiền, tiền mới là cái đích của cuộc đời cô. Ôi, cái cuộc đời chết dẫm này. Kẻ không có tiền thì hận đời kể khổ, còn kẻ làm ra tiền cũng than thở có kém gì đâu.

Cứ đều đặn, từ sáng tới tối cô hý hoáy trong đống bản thảo, tài liệu lôm nhôm và n dự án khác. Chẳng có thời gian hẹn hò, mà cô cũng cần quái gì hẹn hò ai. Mỗi tối niềm hạnh phúc nhất của cô là được quăng quật cái khúc xương 44,3kg xuống giường và ngủ một mạch tới sáng mà không phải trở mình vì tiếng chuông điện thoại. Thế thôi, cuộc đời đơn giản đến lạ!

Hải trở mình, nắng đã chiếu loang cả căn phòng. Trong ánh nắng bàng bạc, mọi thứ trông thật cũ kĩ. Đứa bạn cùng phòng đi làm, Hải ngủ tít mít tới tận trưa, đỡ tốn tiền bữa sáng. Cái số lận đận. Cậu chỉ miễn cưỡng ngồi dậy xỏ dép vào chân khi cái bụng đồng loạt biểu tình. Vẫn còn ít cơm nguội, thêm bó rau tối qua cô bé phòng bên mang cho với ít lạc, thế là đủ bữa trưa. Cũng chả hẳn là đạm bạc. So với cái thời kham khổ của năm nhất, ở kí túc xá, thì như thế này là quá xá cao sang. Hải lại ngồi mường tượng về 1 thời rất khổ mà rất vui ấy. Đói thật, đói theo đúng nghĩa đen. Những hôm đầu tháng, để thị oai với thiên hạ, cũng mời bạn mời bè, mời cô bạn cùng lớp mà cậu gọi là thinh thích đi cà phê, cà pháo rồi đủ kiểu. Cuối tháng thì móm. Móm thật. Kí túc xá cấm nấu ăn, trong túi chả còn nổi 1 đồng xu, cả đói vì sĩ diện. Cứ đến bữa Hải lại thơ thẩn vào thư viện, vì ở phòng thấy bọn bạn rủ nhau đi ăn trong khi mình ngồi thu lu thì ngại. Dạo ấy trong trường có mấy cây roi, ở quê Hải gọi thế, mà ở ngoài này người ta vẫn hay gọi quả mận, Hải đi trộm. Cũng dễ, quả la đà ngay 2 bên sân chạy thể dục, với chiều cao xấp xỉ 1m77 của mình thì cậu chả mấy khó khăn trong việc này. Uống nước lọc cộng ăn roi, thế mà Hải cũng cầm cự qua 3 ngày.

Hải lẩm nhẩm, vậy là còn 3 ngày. 3 ngày này cậu có thể làm gì? Về quê? Về quê và nhìn khuôn mặt ảm đạm của bố mẹ cộng với ánh mắt dò xét, tò mò của những người láng giềng, Hải thấy phát ngốt. Thế là quá đủ rồi. Hải với tay lấy ra gói thuốc trừ sâu mà cậu giấu kĩ dưới đáy bình ga. Vẫn cười nhạt: “Tao sắp có cơ hội thử mày rồi!”

Sa ôm đầu, 1 ngày trôi qua quá chóng vánh. 9h tối và gần như mọi người trong công ty đã về hết. Cô ưỡn mình, uể oải đứng dậy xách túi và đi ra cửa. “Thế éo nào mà mình lại chăm chỉ nhất phòng…” Cô lại tự chửi mình. Nếu mà không có 2 bác bảo vệ ở ngay gần đấy thì cô đã lăn ra cười ha hả như 1 con điên rồi. “Thế là vẫn biết kiềm chế. Tính cách của mình thật đáng tự hào.” Đôi lúc những suy nghĩ vẩn vơ kiểu này lại khiến Sa hạ nhiệt nhanh chóng, cứ tự cười vào đời và thỏa mãn với những gì mình đang có. Cuộc đời màu đen hay màu hồng vốn dĩ do ta chọn cách nhìn đời mà thôi. Mà nếu nhỡ may nó màu đen thật thì có lẽ ta nên biết cách tập đeo len để thấy đời mang sự giả dối rực rỡ.

9h30, Sa có mặt tại nhà. Nặng nhọc ném chiếc túi lên bàn, cô để nguyên cả giày và nằm dài ra giường. Cô lẩm nhẩm đếm theo tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường “…50…51…52…79…96…104….1 trăm linh…Tiên sư, lại quên bố nó rồi!”

Cô bật dậy, cởi giày ném vào 1 góc, rồi cô bực mình cởi chiếc áo lót vứt vào cuối giường. Không thèm thay bộ quần áo ngủ, cô mặc nguyên chiếc váy hôm nay đi làm leo trở lại giường.

Trời có vẻ đã chuyển vào mùa đông, hương hoa sữa ở đâu đó thôi thúc Sa chìm vào 1 thế giới khác. Cô lại nhớ đến cuộc nói chuyện với thằng bạn thân hồi chiều:

Bạn Sa: Sao mày không yêu thằng nào?

Sa: yêu làm chó gì? “icon mặt vênh”

Bạn: thì nó làm chó cho mày “cười đểu”

Sa: vậy mày làm chó cho mấy con bồ hiện tại của mày hả “mặt cười đê tiện”

Bạn: Tao với bọn nó cũng chó ngang nhau *mặt mếu”

Sa: Tao éo thèm đùa. Yêu vào nó thế nào “mắt mở to”

Bạn: Được phang nhau mái thoải “cười lăn lộn”

Sa: “cười nhạt”

Bạn: Tao bảo thật, mày không thấy cô đơn à? Nó lấp chỗ trống cho mày, làm đầy cái đầu rỗng của mày, làm mềm trái tim cứng nhắc của mày, và dọn cái đống việc rác rưởi đang khiến mày phát ngán.”

Sa chẳng đáp, trên màn hình facebook của đứa bạn chỉ hiện dòng chữ “đã xem lúc 14h”.

Đôi lúc Sa cũng tự hỏi mình có phải là cô thực sự không cô đơn?

12h đêm, Hải tắt lap. Thằng bạn vẫn chưa về, chắc hôm nay lại ngủ cửa hàng. Nó cũng lận đận chả thua gì Hải, nhưng ý chí của nó hơn Hải rất nhiều. Ra trường chưa có việc, nó lại tiếp tục làm chạy bàn cho cửa hàng gà rán trên phố, chỗ làm thêm đã gắn bó với nó mấy năm trời. Làm hùng hục từ 8h sáng tới 11h đêm, 2 triệu rưỡi, hỗ trợ 10 nghìn tiền ăn mỗi ngày nữa là vị chi 2 triệu 800 nghìn. Cũng tạm gọi là tự lập, không phải ngửa tay xin tiền bố mẹ mỗi tháng. Sáng qua, nó còn đưa Hải 100 nghìn rồi bảo: “Mày cố ăn mà sống đi, lay lắt cũng được, đời chả ai khổ mãi được đâu. Mày cứ ủ ê suốt ngày thì tự làm khổ mình thôi.” Hải cầm, và cười nhạt. Ngẫu nhiên, Hải cười nhạt cả khi bày tỏ sự cảm ơn. Đời đúng là nó nhạt thật. Hải chẳng nếm được nhưng Hải cảm được, cuộc đời trong mắt Hải không phải màu đen, nhưng cũng chả phải màu hồng, mà là cái màu bàng bạc, bợt bợt đến nhếch nhác. Hải lại nhấc bình ga, lôi từ dưới đấy ra gói thuốc trừ sâu và ngắm nghía. 00h05, chính thức còn 2 ngày.

Sáng nay, Sa được giám đốc gọi vào gặp riêng. Sa không nhớ chính xác anh ta đã nói những gì. Co chỉ nhớ mường tượng được rằng tiểu thuyết mới của cô nhận được rất nhiều lời khen. Tuy nhiên, để trở thành 1 hiện tượng thực sự thì cần phải có chiến dịch PR, cần phải có những cuộc tiếp khách thân mật với nhà xuất bản, với các nhà báo và cái khỉ gió gì nữa. Sa chẳng nhớ hay chính xác là Sa không muốn nhớ.

Tự nhiên cô thấy ngán, cô thấy phát ớn lên được khi nhìn vào khuôn mặt ấy. Những lời khen tuôn ra từ miệng người mà cô vẫn gọi là sếp sao nó nhạt nhẽo và đáng ghê tởm tới vậy. Hắn gợi ý về những cuộc tiếp khách nửa kín nửa hở mà bấy lâu cô vẫn từ chối. Hắn dùng những lời lẽ có cánh vô cùng sáo rỗng để nói về tác phẩm của cô.

Mà không chỉ riêng anh ta, những người xung quanh cô cũng nói như thế. Họ khen nó hay, họ khen tác phẩm có sức chạm nhưng không ai thực sự hiểu cái bi kịch mà nhân vật của Sa đang gánh chịu.

Cô thấy phát ngốt. Cô rùng mình khi nghĩ đến những khuôn mặt vô hồn, không cảm nổi tiểu thuyết của cô thế mà vẫn vào hùa để khen lấy khen để.

Độc giả của cô có thể ít nhưng phải là những người biết đau, biết cay, biết nhục với nhân vật của cô, với cái cảm giác mà khi cô sinh ra nó. Mà chao ôi, thực tế là có những người mua sách theo phong trào, thấy người ta bảo nó hay song đọc xong vẫn không hiểu nó hay ở chỗ nào.

Cô phát tởm vì những kẻ như thế. Vậy mà bao lâu nay cô lại vật mặt ra viết để phục vụ cho những cái đầu nông cạn đó. Cô chắt chiu cái tuổi 25 của mình và nuôi dưỡng nó trong từng dòng chữ cô viết. Cuối cùng cái họ thấy chỉ là giấy trắng chữ đen, chỉ là những cái khuôn khô khốc.

Sa cười méo miệng đi ra khỏi phòng giám đốc. Cô nhận lấy lời chúc mừng từ những bộ mặt giả tạo của đồng nghiệp. Ai cũng mang 1 cái mẫu y chang nhau. Và Sa chắc gì đã hơn họ. Sa thấy hận với ý niệm mình cũng giống họ, mình cũng tàn nhẫn và lãnh cảm với các nhân vật của mình không thua kém gì ai. Chính mình chứ không phải ai khác đang trở thành nạn nhân của trò chơi kim tiền. Mình moi móc nhân vật của mình, mình giết chết họ bằng ngòi bút và nặn ra những truyện ngắn vội vàng, mạt hạng. Thế mà giờ mình lại yêu cầu người ta tâng bốc nó, trân trọng giá trị của nó. Cái cuộc đời chết dẫm này!

Sa bỏ việc ngày hôm đấy. Chẳng ai hiểu lý do vì sao trừ chính cô.

23h54 phút, vậy là còn 6 phút nữa Hải nhẩm trong đầu. Bất giác cậu mỉm cười và nghĩ, cảm giác như đếm ngược chờ giao thừa mỗi năm. Hải không thể nhớ trọn vẹn cái kí ức ấy cũng có thể là vì Hải không muốn nhớ.

6 phút nữa là sang ngày mới, 6 phút nữa để cậu thực hiện 1 quyết định to lớn trong cuộc đời.

Bóng cô gái ấy xiêu vẹo trên vỉa hè. Cô không rõ bây giờ là mấy giờ mà có vẻ cô cũng không muốn bận tâm đến ý niệm về thời gian. Cô chỉ đi, đi vô định như thế. Cô đi hết qua con phố này tới góc đường khác, cô la cà vào những gánh hàng rong ven đường. Cô nhận thấy mình đang khát. Cô thèm cái cảm giác được vỗ về, được ai đó vuốt nhẹ lên tóc, được nhắm mắt gục đầu lên vai họ và khóc. Cô vội vã men theo từng con phố và đi tìm cái gọi là kỉ niệm, thứ mà vốn xa xỉ trong cuộc sống cô. Cô đã bỏ mặc nó, đã để nó ngủ quên quá lâu rồi. Cô quăng quật đời mình trong tay người khác, và giờ cô thấy nó méo mó. Sa dừng lại trước một tấm kính của cửa hàng quần áo đã đóng cửa. Cô nhìn chằm chằm vào cái hình hài trong gương: mỏng manh và dễ vỡ. Cái thân thể ấy đưa tay vẫy cô, cười lẳng lơ với cô. Nó như muốn mời gọi cô đến với 1 thế giới ngập ngụa ánh đèn và sực nức mùi nước hoa. Cái hình hài trong gương bắt đầu đưa chân nhún nhảy, đầu tóc nó rũ rượi. Nó cười khanh khách lên từng tiếng một. Nó quay vòng tròn bên trong gương. Rồi nó ném chiếc túi khoác trên vai sang 1 bên và quay cuồng trong thế giới chỉ riêng nó thấy. Trời đất cũng quay theo cái bóng của nó. Nó thấy những lốm đốm nửa sáng nửa tối, ánh đèn nhấp nháy điên đảo và cuối cùng tắt hẳn.

Bên kia đường, cậu thanh niên đang ngồi bất động ở điểm chờ xe bus đưa mắt nhìn sang trân trối. Ở đó có 1 cô gái vừa nằm gục ngay trước cửa hàng thời trang bóng loáng. Cái bóng của cậu chạy vụt đi, gói thuốc trừ sâu nằm lăn lóc phía dưới nền xi măng lạnh lẽo.

10 giờ 3 phút, Sa tỉnh giấc. Cô đưa mắt nhìn khắp lượt căn phòng. Có một cảm giác thân thuộc đến lạ lẫm ở nơi đây. Căn phòng nhỏ được ướp bằng mùi ẩm mốc của quần áo lâu ngày chưa giặt cộng với mùi nước đái chó vương vãi ngoài sân. Trần nhà là những mảng xốp đã ngả màu vàng nhờ nhờ được người ta buộc lại vụng về bằng dây thép.

Trên bếp có 1 cái gì đó vừa sôi ọc ọc như chính tiếng bụng cô đang réo vần vũ bấy giờ. Cô thấy lợm ở giọng và cảm giác buồn nôn đến khó tả. Bụng cô cuộn lên từng cơn đau đớn. Cô nhận ra mình khát, khát muốn cháy cả họng. Cô vặn mình, ném cái chăn đang đắp sang 1 bên và bật ngồi dậy. Tới lúc này cô mới nhận ra mình đang mặc một bộ quần áo khác, bộ quần áo thể thao của nam chứ không phải chiếc váy hôm qua.

Chiếc cửa bật mở, ánh nắng héo hắt của buổi sáng rọi vào khuôn mặt chàng trai vừa xuất hiện. Anh mặc một bộ quần áo màu xanh, kiểu đồng phục của các cầu thủ bóng chày. Cái bóng cao cao gầy gầy lạnh lùng đứng đó nhìn cô, không có vẻ gì ngạc nhiên. Cô nhìn bộ đồ xanh đứng ở cửa như nó vốn là sự hiện diện tất yếu. Cô nhìn theo cái bóng áo xanh di chuyển về phía bếp. Cô không rõ anh có nói gì hay thực chất là anh không nói gì mà chỉ là do cô đang tự mường tượng ra. Cô chẳng nhớ mình đã đọc ở đâu đó nôm na rằng “Để hiểu về tình yêu! Chỉ cần 1/5 giây, mũi tên của Thần Tình ái có thể bắn thẳng vào trái tim và đầu của bạn.” Vậy thì Chúa ơi! Hình như đầu óc cô đang bị tê liệt.

Chàng trai ấy bê tới trước mặt cô 1 bát miến vẫn còn bốc khói. Mùi hành xen lẫn mùi thịt bò xực vào mũi Sa kích thích vị giác của cô. Cô không rõ anh có bảo cô ăn không, cô chỉ nhớ trong lúc cô ngồi ăn ngon lành thì anh đứng đó, nhìn cô – câm lặng. Anh khoanh tay trước ngực, đứng tựa vào cửa, cả người dựa hẳn sang bên phải. Đôi lúc anh lơ đễnh thả hồn đi đâu đó, nhưng rồi tiếng nhai chóp chép của cô sẽ kéo anh trở lại. Đúng vị trí ấy, đúng tư thế đó, đúng cái nhìn như thế. Họ không nói với nhau bất kì lời nào, cũng có thể họ đã nói, nói theo ngôn ngữ của riêng 2 người. Cách anh nhìn cô và cách cô liếc anh trong lúc ăn – đấy là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ. Và đấy cũng là khởi đầu cho vô vàn cái đầu tiên sau này.

Nhưng có 1 điều họ đã nhận ra ngay lúc đó rằng cuộc gặp gỡ ấy đã kết thúc cho nỗi bi kịch trong mỗi người.

Họ giống như hai mảnh tâm hồn vất vưởng tìm thấy nhau và vá víu cho nhau. Dù chẳng ai biết sự chắp vá ấy có thể kéo dài đến bao giờ nhưng hãy cứ đi vì biết đâu cuối cùng sẽ tới đích.

Xem thêm : Đứng giữa ngã ba đường