Nỗi oan của thánh nhọ
NỖI OAN CỦA THÁNH NHỌ
Ngày xưa bao cấp còn nghèo
Đi xem phim nhựa, cầm theo ghế ngồi
Nhiều khi còn đứng cả hồi
Xem xong mỏi rã, mỏi rời cả chân
Thủa xưa con gái thật đần
Đứng sau mó máy mò mần chẳng hay
Một hôm có chuyện thế này
Thò tay tôi vỗ đúng ngay cái mồng
(May! trên tôi có một ông Làm bia đỡ đạn nên không sợ gì)
Cô kia cau mắt lầm lì
Quay ra và hỏi: – “Làm gì vậy ông”
– “Lão làm tổ trưởng Phụ Nông
Chỉ toàn bơm nước ruộng không ý mà”
(Quay đi, thầm chửi dê già Tôi cười tủm tỉm được đà tiếp luôn)
Lần này tôi vỗ ra hồn
Cô kia lại ngoảnh ôn tồn, lão nông:
– ”Ông già rồi đấy thưa ông
Thôi ngay việc ấy, thì không bận gì”
(Ông già mặt nghệt như ri)
– “Tôi đây rất muốn nhưng vì chưa xuôi
Chắc tầm vài vụ nữa thôi
Tôi chưa đủ khoán nên tôi vẫn làm”
(Tôi cười rơi vãi cả hàm Làm thêm phát nữa xem nàng bảo sao )
Lần này cô gái quát gào:
– “Ông còn làm nữa tôi kêu cả làng”
– “Cô ơi! hay thế chi bằng
Giúp tôi một tiếng tôi mang ơn nhiều!”
(Bỏ đi chẳng nói một điều Chiếu xong phim nhựa, Thần Điêu hầu làng)
Bắt lên ông vẫn bàng hoàng
“Đêm hôm không biết gọi sang làm gì?”