Phía trước và phía sau….
Phong thân mến,
Lúc này không biết đã ngủ chưa?Dù rồi hay chưa cũng chúc P sẽ ngủ thật ngon.
Lâu rồi chưa liên lạc với nhau nhĩ? P thế nào rồi có gặp chuyện gì buồn hay tức tối không. Trời đang chuyển dần sang đông rồi chắc ở ngoài đó lạnh lắm,P nhớ giữ sức khỏe.
Hôm nay, V lại muốn nói chuyện. Sau nhiều hôm im lặng rồi, không phải là với P đâu mà là với chính V ấy. Hồi tối, V có đi uống cafe với một đứa bạn, nó chuẩn bị đi Mỹ nên V đi chia tay. Mẹ V cứ nói V đi Mỹ nhưng V chẳng muốn đi thế mà có lẽ giờ V sẽ thay đổi. Mỗi lần chuẩn bị đi xa là V lại buồn. Nhưng hôm nay đặc biệt hơn hay nói khác là mọi ngày V vẫn tự nhũ một chuyện với bản thân mình- V không tin hoặc phớt lờ đi, thế mà chiều nay V đã biết được từ người khác. Hy vọng cũng mờ dần đi.
Hy vọng người đó sẽ vui
Hy vọng người đó sẽ được người mà người đó yêu yêu thương như V đã yêu
Hy vọng người đó sẽ nhận được sự chân thành của người mà người đó yêu như V đã chân thành
Hy vọng người yêu của người đó sẽ luôn muốn nhìn nụ cười, chờ đợi tin nhắn, luôn lướt face, luôn nhớ mỗi cái tên-khuôn mặt của người đó
Hy vọng người yêu của người đó sẽ không làm cho người đó khóc.
Hy vọng …và hy vọng…hy vọng người yêu người đó sẽ mang đến cho người đó một tình yêu đầy đủ- đc sự chấp nhận của mọi người,đc sự chúc phúc của mọi người. Cái mà V dù có hy sinh tất cả cũng không có được.
Người ta thường nói hạnh phúc là khi nhìn người mình yêu hạnh phúc, vậy là kể cả người đó không thuộc về mình. Theo V cái đó chỉ là lý thuyết của tình yêu mà thôi, còn thực tế…không cần nói P cũng hiểu phải không. Nhiều lần V cũng đc hỏi tại sao chưa có bồ hay sau này tính yêu người thế nào??? Những câu như thế V không biết trả lời và không muốn trả lời. Nhiều khi thấy người nam đẹp hay nữ đẹp V lại thấy nhớ tên người đó. Làm sao đến với người khác khi mình vẫn không thể quên đi người trước. Tuần này V đc nghỉ, mỗi tối V lại mong chờ rồi lại tự mình bỏ cuộc. Thật xấu xa khi những lần như thế V lại đi đại một kèo nào đó. Có những lúc V phải đi thật xa cái điện thoại như để trong phòng sau đó ra đường đi bộ, đi thật mệt, thật mỏi đến khi trời quá tối rồi thì đi vào. Cũng như thế tối nào V cũng ngồi xa cái điện thoại ra. Giá như V không thuộc số điện thoại của người đó. Có khi V đã cố tình đọc sai số điện thoại người đó, đọc đi đọc lại thế nhưng khi phản xạ V vẫn bấm đúng và gửi tin nhắn tới đc người đó.
Tối nay V đã khóc,cảm giác này thật khó tả. Nó giống như một cái gì đó đã bỏ cuộc, giống một cái gì đó nhẹ nhàng mà người ta thường nói là quyết định. Cảm giác này thật đặc biệt, nó làm V như một đứa học sinh lớp 10, lúc mà nhìn người đó đầy mong muốn đc quen, nó làm V nhớ đến lúc V học lớp 11 những ngày V đứng trên hành lang trên tận lầu 4 mà đảo mắt tìm kiếm chiếc xe của người đó, hay đứng đó nhìn xem người đó ở đâu, nó làm V nhớ đến lúc V học 12 cứ muốn gặp mà nói chuyện mãi thôi. Giọt nước mặt rơi xuống ngay cả lúc này nữa, thế nhưng lúc này thì lại đặc biệt hơn.P biết thế nào không, không hiểu sao V cứ muốn ngước nhìn lên thay vì nhìn xuống, có lẽ vì không muốn nước mắt rơi xuống.
P có biết nguyên lí đầu tiên của kinh tế học là gì không? Đó là Con người luôn đối mặt với sự đánh đổi. V nghĩ rằng không chỉ trong kinh tế mà cả trong cuộc sống nữa. Nhiều lần V cũng suy nghĩ. V có hai sự lựa chọn, một là nói rõ tình cảm của mình hai là cất giấu trong lòng. Vậy sự đánh đổi ở đây là nếu nói có lẽ lần sau V cũng sẽ không bao giờ còn gặp nhau nữa.Còn không nói V lâu lâu vẫn còn đc gặp hay liên lạc với người đó.Sự đánh đổi nào cũng lớn cả phải không P. Cuộc sống là chọn lựa và trách nhiệm. Bạn V nói rằng V nói thử xem biết đâu đc, đôi khi ta cũng nên cược…P có tin không? V thề rằng V cũng đã từng rất rất và rất mơ là sẽ đc. Mãi cho tới hôm nay thì không còn gì nữa. Nước mắt lại rơi và rơi nhưng giờ lại là giọt nước của sự trớ trêu và thất vọng. V mới ra rửa mặt xong, rửa một cái thấy cay con mắt và khó thở nhưng trên hết là V đã nhòe vì nước mắt lắm rồi, muốn tỉnh hơn chút để viết. Thầy dạy Mac-Lenin-dạy thay thôi nói là hãy hành động, hãy nói nếu không sau này sẽ hối hận, nhiều khi nói ra là thất bại nhưng trong thất bại ấy là sự thành công. Nhưng V sợ lắm, V sợ thật sự rất sợ…
Ngày mai V phải dậy sớm, nhưng V vẫn muốn thức thật khuya để viết thư này đấy. Rồi nếu tới đây người đó đám cưới có mời V, V nhất định sẽ đi- bằng tất cả tình yêu mà không ai bằng dành cho người đó. Người ta thường nói rằng, tình cảm đồng tính mãnh liệt lắm,V thấy đúng vì họ rất khó đến với nhau đc vì thế tình cảm phải đủ lớn để cùng nhau tiến tới. Tiếc là người đó và V không có nợ. May mà V học ở xa nên cũng tương đối dễ hơn so với hồi còn đi học phổ thông. V còn cả chẳng đường để đi tiếp và V biết rằng mình còn phải chiến đấu vì chính bản thân mình. V bây giờ chỉ muốn lớn thật nhanh, khi V lớn thì chẳng ai coi tình cảm V là con nít nữa. Đôi mắt lại cay và nặng, nhưng mà không sao, còn dài mà rồi sẽ làm đc. P còn nhớ nhân vật 35t mà V đã xây dựng hồi mới quen P không? V thấy khâm phục nhân vật ấy, cô ấy đã vượt qua những đau đớn khi tình đồng tính không đc chấp nhận và giờ trở thành sếp giỏi. Ước gì V cũng đc như cô ấy. Ngày bé V ước trở thành ca sĩ đó P, sau này và ngay bây giờ thì muốn lớn thật nhanh và làm sếp.
Kim giây cứ chạy và V cứ ngồi đây. V xin lỗi vì đã lấy chút thời gian của P nếu P ngồi đây đọc thư này. Hôm nay đặc biệt, chiều nay và khoẳng khắc này đặc biệt V sẽ nhớ mãi hôm nay. Ngày mà tình yêu nào đó nó đã chết. P nói rằng-câu nói mà V nhớ mãi Vì yêu thương nên mới tin tưởng,vì tin tưởng nên mới yêu thương V nhớ mãi đấy, V xin lỗi vì có những lúc không tin P, nhưng V tin người đó lắm, người đó nói bận là V tin, thậm chí có lần V hỏi người đó có người yêu chưa-người đó trả lời chưa, V cũng tin là chưa…V tin người đó. Tình yêu một phía thật sự rất buồn. Nhưng V nhớ một câu trong truyện mà V đã đọc Tình yêu không nhất thiết đc đáp lại-chỉ cần mình yêu chân thành thì mình đã nhận đc một vé một chiều lên thiên đường.
V chưa bao giờ xấu hổ hay ngại ngùng về giới tình hay tình cảm mình cả. Bản thân tình yêu nó ko xấu,tình cảm V là thật,nó thật đẹp,nó không có tội gì cả. Nhiều lúc V cũng tưởng tượng là nếu có người đó ở bên cạnh sẽ như thế nào, chắc lúc đó ng` đó sướng lắm, V sẽ cưng người đó như cưng trứng, sẽ cố gắng làm thật nhiều tiền để người đó không chịu khổ…thế mà giờ tất cả lại kết thúc. .Có lẽ sắc đẹp không nằm ở đôi má hồng mà nằm ở con mắt của kẻ si tình. V muốn có khuôn mặt đó mỗi ngày mà giờ V biết rằng sẽ không còn thấy nữa.
Ban đêm khi ở một mình, V thường gọi tên người đó. Nhiều lúc V cũng tự hỏi tại sao tình cảm của V không được chấp nhận. Lý do thật rất rõ ràng nhưng tâm trí V lại bắt V phủ nhận . Đôi khi V cảm thấy thật lạc lõng giữa bao nhiêu người qua lại khi không có người đó- không linh hồn như thứ gì đó trôi dạt lênh đênh trên biển. Tất cả thứ đó có thể là V- là cuộc sống của V khi thiếu vắng người đó. V nghĩ về người đó, nhiều khi còn mơ thấy nữa và thậm chí tưởng tượng người đó bên cạnh. Đó là tất cả những gì V có thể làm lúc này, nhưng thế vẫn chưa đủ cho tình cảm này. Sẽ chẳng bao giờ là đủ, V biết điều đó thế nhưng V phải làm gì khác nữa đây? Số phận đã sắp đặt cho V gặp người đó và giờ V nhận ra “số phận có thể làm cho người ta đau đớn như nó có thể làm cho người ta hạnh phúc”: tại sao giữa tất cả những người V có thể yêu trên thế giới này, V lại yêu một người mà mãi mãi V cũng ko bao giờ có được. Không có người đó V dường như vô cảm hơn với nhiều thứ.
P biết không, lúc này lời lẽ đến với V thật sự rất khó khăn. Những lúc cô đơn nỗi đau lại nhấn chìm V.
Cơn buồn ngủ dần dần ập tới nó khiến V thoải mái, P biết tại sao không? Mỗi ngày cứ tới lúc cảm thấy buồn ngủ là lúc V biết trời đã tối. a
Có lẽ từ nay V sẽ cai nhất định sẽ cai, không mở facebook người đó ra mà coi nữa, không chờ tin nhắn nữa, không lẩm nhẩm hay nhớ tên người đó nữa, không muốn nói với người khác về người đó nữa, không lấy người đó ra để nói nữa, không online yahoo thường xuyên để chờ yahoo người đó nữa,…chắc sẽ gian nan lắm nhưng mà sẽ được phải ko P? dù không cũng phải được. Ngày mai là V lại chuẩn bị đi học rồi, V sẽ làm cho mình thật bận rộn, sẽ không khóc khi ngồi xe bus lúc sáng sớm, sẽ không khóc khi tối nằm ngủ nhớ tới nữa, sẽ không mở web trường phổ thông V đã học ra để xem ảnh mà tìm kiếm gương mặt người đó. Sẽ không nghĩ hay cố gắng kiếm chuyện để nhắn tin nữa, sẽ không chờ đợi đến các dịp lễ để nhắn tin nữa,sẽ không nhìn nhiều lần nếu thấy gương mặt ai hao hao gương mặt người đó nữa, khi đi cafe sẽ không nhớ và không tới ngồi chỗ V và người đó đã ngồi…Có lẽ sẽ không làm đc hết nhưng ít nhất sẽ làm được quen với việc là không liên lạc với người đó.
V biết rằng V sẽ không bao giờ có được người đó nhưng có một phần nào đó trong V muốn gắn chặt với người đó. Từ trong sâu thẳm V biết mình ko còn sự lựa chọn nào khác.
V yêu người đó sâu sắc và trọn vẹn, P ơi.
A, P có nghe bài nhạc không lời Sad violon chưa V rất thích bài đó
V chỉ nói tới đây thôi nha. V mỏi mắt quá,mắt đã bị V hành hạ rồi.
Chúc P một ngày cuối tuần vui vẻ và tuần làm việc tốt.
Vy