Tạm biệt tình đầu- Chương 1

Chưa phân loại

Giới thiệu:

Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi dưỡng học sinh giỏi của huyện. Đó cũng là nơi lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, người mà tôi đã thầm mến trong suốt 8 năm qua.

Khi cậu ấy đứng lên tự giới thiệu trong buổi đầu tập trung, lũ con gái chết lặng. Một sinh vật ngoài hành tinh như tôi cũng phải công nhận cậu ấy rất đẹp trai. Thậm chí lúc đó tôi còn nghĩ rằng bất cứ ai mặc áo hoodie đỏ mận mà đứng cạnh cậu ấy cũng sẽ khiến người xem đau mắt. Cậu ấy không nói nhiều, chỉ giới thiệu tên và trường đang học. Bởi vậy thầy giáo bọn tôi lúc đó rất tâm lý đã cho phép cả lớp đặt câu hỏi cho cậu ấy.

Tôi phải rất kiềm chế mới không bật dậy hét “Trời ơi! Cho mình bí quyết chăm sóc da của cậu đi!”.

Cậu ấy nói rất thích mèo vì cậu ấy ghét chuột….

tam-biet-tinh-dau

CHƯƠNG 1

16/9/ 2008, Mỹ giải cứu AIG khỏi nguy cơ phá sản. Vậy là sau bao ngày lo lắng đến mất ăn mất ngủ cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cũng chẳng phải tôi lo ngại gì cho nền kinh tế thế giới, chỉ là hồi đó AIG là nhà tài trợ chính cho đội bóng con cưng của tôi. Mà tại thời điểm ấy, đối với cả tôi và Manchester United mà nói đều đang ở đỉnh cao phong độ. Còn nhớ trận chung kết Cúp C1 năm đó, sau khi MU đánh bại Chelsea sát nút 6-5 ngay trên chấm 11m, tôi và thằng em đã ôm nhau khóc tutu. Cảm giác lâng lâng còn kéo dài mấy tháng sau.

Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi dưỡng học sinh giỏi của huyện. Đó cũng là nơi lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, người mà tôi đã thầm mến trong suốt 8 năm qua. Khi cậu ấy đứng lên tự giới thiệu trong buổi đầu tập trung, lũ con gái chết lặng. Một sinh vật ngoài hành tinh như tôi cũng phải công nhận cậu ấy rất đẹp trai. Thậm chí lúc đó tôi còn nghĩ rằng bất cứ ai mặc áo hoodie đỏ mận mà đứng cạnh cậu ấy cũng sẽ khiến người xem đau mắt. Cậu ấy không nói nhiều, chỉ giới thiệu tên và trường đang học. Bởi vậy thầy giáo bọn tôi lúc đó rất tâm lý đã cho phép cả lớp đặt câu hỏi cho cậu ấy. Tôi phải rất kiềm chế mới không bật dậy hét “Trời ơi! Cho mình bí quyết chăm sóc da của cậu đi!”. Cậu ấy nói rất thích mèo vì cậu ấy ghét chuột. Thực ra tôi không thấy có sự liên quan nào giữa hai mệnh đề ấy bởi vì mẹ tôi ghét chuột nhưng cũng không thích mèo. Lần đầu tiên được nuôi mèo tôi không còn nhớ đã thuyết phục mẹ bằng cách nào, chỉ biết sau khi chăm cho mèo béo ú thì vào một ngày hè đẹp trời, mèo của tôi chết vì bội thực. Khi ấy tôi đã rất đau khổ, úp mặt vào gối khóc liền mấy tiếng. Mẹ tôi không chịu được liền an ủi “Thôi nín đi, sau mẹ mua cho mèo mới”, bố tôi nói “Để bố mang nó đi chôn ở vườn nhà cụ Tuân”. Tôi nín thật. Chỉ có điều sau đó tôi không được nuôi mèo nữa. Vài năm sau trong một lần sang nhà cậu, không nhớ đã bàn luận về chủ đề gì mà cậu tôi cao hứng nói “Mèo của Thanh ngon thật đấy!”. Sét đánh ngang tai, tôi hùng hổ chạy về nhà tra hỏi bố, cảm thấy mình đã bị bố mẹ phản bội. Bố tôi lúc đó chỉ cười cười nói “Cậu đùa đấy!”. Thành ra cho đến tận bây giờ tôi cũng không biết số phận thú cưng của mình đã đi về đâu.

Cơ hội gặp cậu ấy không nhiều vì một tuần lớp mới học một buổi vào chiều thứ bảy vậy mà không giống những đứa con gái khác dám nhờ cậu ấy giảng bài, viết thư cho cậu ấy, tôi chỉ lặng lẽ quan sát cậu ấy mà thôi. Thực ra tình cảm của tôi khi đó có phần nhiều là sự ngưỡng mộ vì cậu ấy rất giỏi, có thể cùng thầy giáo tranh luận về một vấn đề trước lớp. Thầy giáo bọn tôi hiểu biết rộng lại tâm lý, là người truyền cảm hứng cho tôi bước vào thế giới của những sự kiện khô khan, thầy không phủ định quan điểm của cậu ấy mà thường đưa ra cho cả lớp cùng suy nghĩ. Vậy nên mỗi lần cậu ấy đứng dậy tôi liền đau đầu nhức óc.

Cuối tháng mười, trời mưa lớn trong nhiều ngày. Bản tin nói rằng đó là trận mưa kỷ lục trong lịch sử 100 năm trở lại đây. Hiếm khi được nghỉ học một cách quang minh chính đại vì thời tiết, tôi thường chui trong chăn như mèo nhỏ cuộn mình dưới nắng đọc Harry Potter mặc ngoài kia mưa gió. Vào buổi chiều thứ bảy đầu tháng mười một, cơn mưa vẫn chưa chịu chấm dứt nhưng tôi lại phải đi học vì lớp bồi dưỡng đã nghỉ quá nhiều không được phép nghỉ tiếp. Uể oải nhìn ra màn mưa trắng xóa nhưng nghĩ tới việc được gặp cậu ấy tôi lại trở nên hưng phấn. Vì vậy tôi điện sang nhà dì kêu thằng em hơn tôi hai tuổi đưa đi học. Hồi đó quả thực ngây thơ, cố gắng học tập, cố gắng trở nên xinh đẹp, dịu dàng để có thể xứng đáng với cậu ấy. Cảm giác như có thể vì người ấy mà làm được tất cả mọi việc. Bao gồm cả việc nhẹ nhàng nói vào điện thoại “Văn à, ngủ nhiều quá không tốt đâu, thời tiết đặc biệt thế này ra ngoài chơi đi, tiện thể 10 phút nữa qua chở chị đi học luôn nhé.”

“Thần kinh!” Đầu bên kia em trai đang ngáp ngủ, không suy nghĩ mà trả lời.

Lúc đó chỉ muốn chui qua ống nghe, trực tiếp bóp cổ nó. Cuối cùng lại giữ được bình tĩnh, ôn tồn nói “Một là 10 phút nữa mày qua đây và sống. Hai là 10 phút nữa chị qua đấy và xử mày.”

Bên kia cằn nhằn một hồi rồi hậm hực “Biết rồi!”

Động lực được sớm quay trở lại giường say giấc nồng đã khiến em trai thần tốc xuất hiện. Hậu quả là lúc tôi đến trường còn chưa mở cổng. Vứt tôi ở dưới mái hiên một tiệm tạp hóa đã đóng cửa, nó vọt đi nhanh y như lúc xuất hiện không quan tâm tiếng tôi với theo “năm rưỡi đón chị”.

Lớp bồi dưỡng của tôi được tổ chức tại một trường điểm của huyện, ngôi trường không lớn, tựa như đã cũ kỹ nhưng cây cối lại rất thưa thớt, cũng không to lớn, đại thụ như hàng cây ở trường tôi đang theo học. Cơn mưa lớn đã khiến chúng tả tơi, ủ rũ đứng giữa sân trường. Ngôi trường này nằm trong một ngõ nhỏ của thị trấn. Hôm nay vốn là ngày nghỉ học nên hàng quán thưa vắng, lại thêm cơn mưa triền miên dễ khiến người ta cảm thấy buồn tẻ. Bình thường tôi rất hay đi sớm ghé qua cửa hàng cho thuê truyện tranh ngồi một mạch đến giờ học. Hôm nay cửa hàng ấy đóng cửa, nhà bên cạnh là một quán net, vắng khách, phát ra mấy bài hát trong game Audition khá thịnh hành thời bấy giờ. Tôi lặng lẽ dựa vào bậu cửa đọc tiếp cuốn Harry Potter dang dở. Thời gian trôi đi, đến lúc phát hiện cậu ấy đang đứng cạnh mình thì cơn mưa đã nhẹ hạt. Tôi đứng đó, xem sách mà không chữ nào lọt vào đầu, đang tính bắt chuyện thế nào cho ấn tượng thì cậu ấy vu vơ hỏi “Cậu thích ai nhất trong Harry Potter?”. Vấn đề này tôi chưa từng nghĩ qua, có thể là Ginny, dù thấy tình yêu của cô này với Harry thật miễn cưỡng nhưng cũng có thể coi là nữ chính. Cuối cùng nghĩ thế nào lại nói rằng mình thích nhất thầy Snape. Không ngờ cậu ấy vô cùng tán thành vì thầy Snape cả đời chỉ đơn phương một người, là người mà cậu ấy cho rằng J.K. Rowling đã dụng tâm xây dựng nhất. Tôi chỉ ậm ừ, thầm nghĩ một bộ truyện bối cảnh phép thuật hoành tráng đã bị cậu ấy biến thành tiểu thuyết tình yêu rẻ tiền. Cậu ấy nói rất hào hứng có lẽ vì nghĩ rằng đã tìm được người cùng lý tưởng, cuối cùng còn tặng tôi nụ cười rạng rỡ. Rất nhiều năm sau tôi vẫn nhớ vào trận mưa lịch sử đó, trong giai điệu ngọt ngào của Aloha, cậu ấy đã cười với tôi, không gian bao trùm bởi một màu xám ảm đạm, mưa rơi tý tách nhưng tôi thấy đằng sau cậu ấy, bầu trời đầy nắng và hoa lim lặng lẽ rơi nhẹ nhàng chạm vào trái tim tôi.

“Cause your love is so sweet. You are my everything

첫날밤의 단 꿈에 젖어 하는 말이 아냐

난 변하지 않아 오직 너만 바라볼꺼야

oh~oh~ You’re light of my life
You are the one in my life”

“Vì tình yêu của em thật ngọt ngào. Em là tất cả đối với tôi.

Đó không phải là những lời hoa mỹ trong giấc mơ đêm nào

Tôi sẽ không thay đổi chỉ luôn hướng về em mà thôi

Em là ánh sáng, là duy nhất trong cuộc đời tôi.

Mời các bạn đón đọc chương 2 : Tạm biệt tình đầu tại đây nhé!

Tin liên quan