Tạm biệt tuổi 23
Tôi tin chắc rằng, việc biến mất khỏi cái thế giới ồn ào này đã từng là mong ước của không ít người. Nhất là khi ở vào tuổi 23, độ tuổi khiến ta chông chênh, hoang mang, lo lắng và liên tục vấp ngã.
Khi ấy, ngay cả việc mặt trời mọc mỗi ngày đều khiến ta nao lòng. Rằng hôm nay phải làm sao đây? Rằng mọi chuyện sẽ ổn không? Rằng sự lựa chọn thế nào mới đúng đây?
23 tuổi, điều đầu tiên chúng ta học được là sự tự lập. Khi ấy mọi con đường mà ta bước đi đều là sự lựa chọn của chính chúng ta, có thể là sai lầm, có thể là nước mắt, có thể là những vết thương đau đớn hằn sâu trên da thịt, có thể là mất mát, đau thương đến giày vò, tưởng như có thể chết đi.
23 tuổi, ta đắn đo, ta loay hoay tự hỏi ” Ước mơ của mình là gì? Mình muốn làm gì?”. Kể cả khi đã có một công việc ổn định, ta vẫn tự hỏi xem đó có phải là điều ta luôn mong muốn không. Rất nhiều người trong chúng ta đã sống như thế, không hề biết bản thân mình muốn gì.
23 tuổi, ta can đảm, ta dám đối mặt, ta yêu đến điên dại, nhưng cũng có những khi ta muốn rũ bỏ tất cả, muốn trốn tránh, muốn đến một nơi thật xa, muốn tất cả mọi người xung quanh đều là người lạ, muốn khung cảnh xung quanh đều lạ lẫm, để ta có thể đi lạc, có thể không cần biết điểm đến, cứ bước đi vô định. Chỉ thế thôi.
Đó là những tháng ngày mà ai trong chúng ta đều không thể quên được, đó là những ngày mà ta luôn gọi là ” tuổi trẻ”, vì thế, hãy cứ tin rằng vấp ngã là để ta học được cách bước đi vững vàng hơn, hãy cứ tin rằng tình yêu sẽ ở lại khi trái tim ta luôn chân thành, để chào đón những 24, 25 mới hơn, tươi đẹp hơn.
Tạm biệt nhé, 23 của tôi!
Xem thêm : Tim để trên đầu