Tay buông tay và tim thôi nhớ – Chương 2
Chương 2: Tình Yêu Tựa Pháo Hoa
Tình yêu không phải ánh mặt trời, không khí hay là nước.
Nó chẳng phải một món đồ bắt buộc.
Mà nó tựa như những đốm pháo hoa bung nở rạng ngời giữa trời đêm.
Pháo hoa chẳng phải một thứ đồ bắt buộc, nhưng ai cũng muốn được chiêm ngưỡng một lần.
Một ngày nào đó, khi một người đã xem pháo hoa đủ nhiều, cũng ngộ được rằng vẻ xán lạn của những đốm pháo kia chỉ thuộc về khoảnh khắc, rồi sau đó sẽ tắt lịm trong đêm đen, thậm chỉ đó chỉ là ảo giác lừa gạt con ngươi, anh ấy sẽ âm thầm quay bước, bỏ lại khoảng trời đêm cô quạnh lại sau lưng, từ đó không còn muốn xem pháo hoa nữa. Nhưng trong thẳm sâu trái tim của anh ấy, bầu trời đó đã từng rực sáng. Anh ấy đã từng tận hưởng vẻ đẹp của pháo hoa.
Đúng vậy, một người cũng có thể, nhưng phải có hai người mới hội tụ đủ những dư vị ngọt ngào.
Một người cũng có thể, nhưng phải có bốn khóe môi mới tạo nên nụ hôn ngọt lành.
Một người cũng có thể, nhưng phải có hai người, hai đôi tay và bốn chiếc chân mới có thể biến hóa ra vô vàn những kiểu ôm khác nhau, ôm kiểu gấu, ôm sau lưng, ôm trao nhau môi hôn nồng nàn, hay những cái ôm thật chặt, như cả hai dồn nén đến cùng kiệt sức lực trong cơ thể mình.
Một người cũng có thể, nhưng phải có hai người và hai mái đầu, mới có thể tựa đầu vào nhau rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Một người cũng có thể, nhưng phải có hai người, hai cái miệng và hai cái tôi mới có thể bùng lên cãi vã. Cãi vã xong, bạn mới biết rằng mình yêu anh nhường nào, nhớ anh biết bao, sợ mất anh biết mấy, và tự trách mình không chịu bỏ cái tôi ích kỷ, chịu nhún nhường vì anh.
Tình yêu của một người cũng là tình yêu, bạn có thể đơn phương say đắm một người và mãi mãi không để anh ấy hay biết, chôn giấu bí mật đó xuống tận đáy lòng.
Thế nhưng, bạn cũng hiểu rõ rằng, tình yêu của hai người sẽ viên mãn hơn một chút, sự tiếc nuối của cả hai cũng sẽ chặt đầy hơn đôi phần.
Gia đình là chuyện thuộc về hai người, hoặc nhiều hơn thế, còn tình yêu chỉ là chuyện của một người. Dù bạn từng trải qua bao nhiêu mối tình, dù bạn đã được xem bao nhiêu lần pháo hoa, tình yêu rốt cuộc vẫn là cả một chặng đường tự mình tìm kiếm, tự mình nhận ra và tự mình hoàn thành.
Vậy nhưng, chuyện của một người, nhưng lại do một người khác quyết định, cũng tựa như pháo hoa, luôn cần đến màn trời đêm sâu thẳm.
Vùng đất của em và anh
Nếu nói rằng tình yêu là sự giao thoa giữa hai cá thể, chi bằng nói đó là sự giao thoa giữa hai vùng đất.
Mỗi cá thể đều có lịch sử của riêng mình, môi trường trưởng thành, gia đình, những cuốn sách từng đọc, sự giáo dục được thụ hưởng, những mối tình đã qua, những câu chuyện từng trải, những vết thương quá khứ, những bí mật chẳng thể thổ lộ, những nỗi đau trên con đường trưởng thành, sự yêu ghét, ý chí và cảm xúc sẽ hình thành nên một vùng đất của tâm hồn.
Thuở đầu gặp gỡ, sự giao thoa giữa hai vùng đất này chưa sâu đậm, chúng ta vẫn thăm dò lẫn nhau trong va vấp mâu thuẫn, chỉ sợ rằng vùng đất của mình không được anh thưởng thức, và bản thân cũng chẳng thể tiến về vùng đất của anh.
Khi yêu, chúng ta mong đợi rằng tình yêu của đối phương không chỉ bởi vẻ ngoài của mình, hay thành công của mình, tất cả những thứ đó chỉ là một phần trong ta, rồi một ngày sẽ tiêu tan cùng năm tháng. Chúng ta mong rằng, điều khiến anh ấy yêu mình chính là vùng đất kia, nơi đó cất giấu sự yếu đuối và tự ty, có những thời khắc buồn tủi và bất lực nhất, có nỗi sợ hãi, có mặt đen tối, có thói quen, và cũng có cả mơ ước thầm kín nhất của mình.
Yên thương vùng đất này, mới là yêu thương bạn.
Bạn mang theo vùng đất này để yêu anh, khi tiếp nhận bạn, cũng có nghĩa là tiếp nhận cả vùng đất của bạn.
Khi yêu thương một người, điều đó đồng thời mang hàm nghĩa bạn đồng ý thấu hiểu vùng đất đó.
Tình yêu đôi lúc không tránh khỏi việc phóng đại điểm tương đồng giữa hai người, rồi một ngày chúng ta mới phát hiện ra, khác biệt và tương đồng đều quan trọng như nhau.
Tiếp nhận điểm tương đồng của hai người đương nhiên sẽ chẳng chút khó khăn, thậm chí chúng ta còn nói rằng, đó là nguyên nhân khiến cả hai bị thu hút bởi nhau. Vậy nhưng, khi chúng ta tiếp nhận sự khác biệt của người kia, sóng bể sẽ tung trào, báo hiệu sự hợp nhất vững bền của hai vùng đất.
Cảm tính, Cảm động, Cảm giác
Trong một buổi diễn giảng, một khán giả hỏi tôi rằng, nếu chỉ được chọn một trong ba loại đàn ông như sau, cô sẽ chọn ai?
Cảm tính. Cảm động. Cảm giác.
Tôi sẽ không chọn cho mình một người đàn ông cảm tính, tuy sự cảm tính khiến đàn ông khá thu hút, nhưng cảm tính tới 100% thì quả thật khá tệ. Đàn ông, tốt nhất vẫn nên lý tính một chút, có một đấng mày râu lý tính ở bên cạnh, cảm giác thật an toàn.
Tôi sẽ chọn cho mình một người đàn ông khiến tôi cảm động.
Bởi khi yêu tôi, anh ấy sẽ làm nhiều việc khiến trái tim tôi run rẩy trong hạnh phúc.
Tôi tự hỏi, mình có thể làm được nhiều điều khiến người yêu cảm động, nhưng người ta có hiểu làm vậy sẽ mệt mỏi đến thế nào không?
Thấy anh ấy gần đây không được vui vẻ, bạn tự nhủ sẽ mua tặng anh một món quà nhỏ, chỉ đi chọn quà đã mất hẳn mấy ngày, nhưng vẫn lo sợ rằng anh sẽ không thích món quà đó.
Nhà anh ấy có chuyện, cha hoặc mẹ anh ấy nằm bệnh, anh không có thời gian chăm sóc họ, bạn bèn gánh lấy trách nhiệm này cốt để khiến cho anh cảm động, dù ngay đến cha mẹ mình bạn cũng chưa từng đối tốt đến vậy.
Công việc của anh ấy quá bận, không có thời gian làm chi phiếu, không có thời gian tìm nhà trọ, không có thời gian chuyển đồ, không có thời gian đến ngân hàng, không có thời gian mua đồ dùng hằng ngày, bạn giúp anh ấy chu toàn mọi việc, cứ như một thư ký hoặc một ô sin tận tụy, anh ấy rất cảm động, còn bạn thì mệt bở hơi tai.
Vậy chẳng thà, từ nay về sau, hãy để anh ấy khiến bạn cảm động, bạn cứ làm một cô gái lòng dạ sắt đá là được.
Còn về câu hỏi của vị khán giả kia, người đàn ông mang đến cho tôi cảm giác thì sao?
Tôi đã từng rất muốn ôm lấy một người, cảm ơn anh vì tất cả những điều đã làm cho tôi. Khoảnh khắc đó có lẽ mọi người đều có những rung động từ cảm giác, vậy nhưng chỉ cần tĩnh lại đôi chút, cảm giác đó sẽ thấm thoắt vụt qua. Cảm giác là không đáng tin cậy, là khó có thể vĩnh hằng.
Còn nếu bạn thực sự yêu rồi thì sao? Trong cả cuộc đời, chúng ta có thể yêu nhiều hơn một người, nhưng để đi đến cuối con đường, thì chỉ có một người duy nhất.
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn