Tay buông tay và tim thôi nhớ – Chương 21
Chương 21: Căn Nhà Nhỏ Trong Rừng
Bạn đã từng mơ ước có một căn nhà nhỏ trong khu rừng tĩnh mịch?
Mỗi chúng ta, ai cũng từng muốn có một căn nhà nhỏ trong rừng, hoặc trên núi, hoặc kề bên dòng sông êm đềm, hoặc nằm giữa cánh đồng tuyệt đẹp với bát ngát cỏ hoa. Có một căn nhà như vậy, ta sẽ có một nơi để dừng bước nghỉ ngơi, không cần phải phiêu bạt nơi chân trời góc bể, cũng không còn phải cô độc lẻ loi, những ngày sau đó, ta có thể chung sống với người mình yêu thương.
Chỉ có điều, độ tuổi mà mỗi người khao khát về căn nhà nhỏ trong rừng lại không giống nhau.
Căn nhà nhỏ trong rừng, và những sự tình khác trong cuộc đời, đều là vấn đề về thời gian.
Có người yêu thích tự do, thích được bay lượn rong chơi khắp chốn, họ chỉ cần một gốc cây tựa nghỉ, và trước nay chưa từng mơ tưởng về một căn nhà nhỏ trong rừng.
Có người lại tìm kiếm một căn nhà nhỏ trong rừng thuộc về mình, mãi đến một ngày khi tìm thấy, bỗng nhiên họ lại phát hiện ra đó không phải thứ bản thân cần và muốn. Họ đã không còn biết được mình là ai. Sau bao năm chung sống cùng người khác, họ đã đánh mất tự do, và cũng đánh mất chính mình, thèm khát sự cô độc đến cùng cực, muốn có một khoảng trời riêng chỉ thuộc về mình. Tất thảy những điều trước kia đã không còn là những thứ mà họ muốn theo đuổi trong hôm nay.
Muốn rời khỏi căn nhà nhỏ trong khu rừng kia, nhưng nỗi sợ hãi sẽ ập đến trong lòng; còn nếu không dám rời khỏi, lại cảm thấy ngột ngạt khó thở. Khi tình yêu đến một ranh giới, đó chính là sự tìm kiếm của chính mình. Chúng ta mạo hiểm đánh mất tình yêu để tìm đến một thế giới mới, đến cuối cùng, có thể sẽ chẳng còn gì trên tay.
Có những lúc, chúng ta chợt hoài niệm về những tháng ngày sống trong căn nhà nhỏ nơi khu rừng quen thuộc. Trải qua ngàn vạn trắc trở để tìm đến giấc mơ trong trái tim, tại sao lại muốn rời đi?
Chúng ta thường đặt ái tình đồng đẳng với hy vọng, mong đợi và lời hứa, và còn cả một niềm hạnh phúc nhỏ bé. Tuổi đời dông dài ta mới bừng tỉnh cơn mê, nhận ra những tháng ngày thanh xuân rong ruổi giờ chẳng còn lại mấy chốc. Căn nhà nhỏ trong khu rừng tĩnh tại, vừa là chốn ngục tù, nhưng cũng từng là một khoảng đất trời ấm áp.
Bởi vì hiểu, nên mới từ bi
Khi có người hỏi: “Yêu là giúp đối phương thỏa nguyện, hay là sự chiếm hữu.”
Có lẽ chúng ta đều sẽ trả lời: “Đương nhiên là giúp nửa kia đạt được mong ước của mình.”
Con người luôn nói về bản thân một cách lương thiện và vĩ đại hơn một chút so với sự thực.
Muốn thỏa nguyện ước của đối phương, điều đó thực sự không dễ dàng. Khi một người đạt được mong muốn, điều đó cũng đồng nghĩa một người khác phải hy sinh.
Người chồng ngoại tình trở về nói với vợ rằng: “Tôi đồng ý cho cô tất cả tiền bạc của cải, xin cô hãy cho tôi thỏa nguyện, ký vào đơn ly hôn đi.”
Sự thỏa nguyện kiểu này, rõ ràng là chẳng thể lựa chọn. Vốn dĩ vẫn còn le lói chút hy vọng đối với anh ta, nhưng anh ta lại dùng hai chữ “thỏa nguyện” để yêu cầu chia tay, vậy thì chẳng còn cách nào khác nữa rồi.
Chúng ta không hề có được bất cứ thứ gì, thậm chí là vỏ bọc bên ngoài cũng chỉ là mượn tạm. Bởi không có được thứ gì, nên ta mới khao khát có được một dáng hình thương yêu. Thỏa nguyện, nghĩa là phải buông tay vứt bỏ toàn bộ hoặc một phần nào đó.
Bởi quá yêu anh, nên em đành để anh thỏa nguyện, thỏa nguyện cho anh bay đi tìm một cuộc sống mới, hay là đem yêu thương dành trao một người con gái khác. Em thỏa nguyện để anh rời khỏi lòng em. Anh cứ đi, xin đừng nhung nhớ đến em.
Sự thỏa nguyện như vậy, là bởi em hiểu anh, em biết quá rõ về anh, về trái tim của anh. Đây chính là anh, người mà em đã yêu, vậy liệu còn điều gì có thể nói được?
Bởi vì yêu, nên em mới hiểu được, sau đó tự thuyết phục mình rằng, cần phải từ bi với anh, rồi dùng sự tự bi đó để thỏa nguyện cho tình yêu.
Thỏa nguyện, chính là như vậy.
Em có thể nợ một mảnh tình sâu
Khi phải chịu ơn ai đó, sớm muộn một ngày ta cũng phải trả lại chứ? Thế gian này chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả, chỉ là, con người đôi lúc sẽ ôm mộng tưởng, hoặc giả có tâm lý thử vận may, ngây thơ quá đỗi, tưởng rằng tất cả món nợ ân tình to nhỏ sẽ không cần phải trả một ngày nào đó.
Món nợ ân tình lớn bao nhiêu, thì ân tình phải trả cũng lớn bấy nhiêu.
Tôi không thích phải nợ ân tình của mọi người. Tôi có thể nợ một mảnh tình sâu, nhưng không thể gánh nổi một tấm ân tình, nếu bắt buộc phải lựa chọn, tôi xin nguyện gánh món nợ mang tên tình cảm.
Thế gian có nhiều người đến vậy, ai bảo anh chỉ yêu thương mỗi em? Nếu là duyên trời sắp đặt, món nợ này không phải là em nợ anh, chưa biết chừng bởi kiếp trước anh đã nợ em. Kiếp trước anh là bạch hồ ly em từng rủ lòng phóng sinh, kiếp này anh kề cạnh bên em, khó khăn lắm mới có thể tương phùng để trả ơn, anh phải cảm ơn vì em đã giúp anh thỏa lòng nguyện mộng mới đúng chứ.
Kể cả nếu không tin chuyện tiền thế kim sinh, ái tình liệu có từng công bằng?
Một số cô gái thường oán trách người đàn ông làm uổng phí tuổi xuân của mình, không thể nói như vậy được, vì tuổi xuân của đàn ông cũng là tuổi xuân, trừ những kẻ không biết coi trọng những năm tháng đáng giá nhất của đời mình.
Tình yêu vĩnh viễn chẳng thể đong đếm, không phân định ai là người thiệt, ai là kẻ lợi, cớ sao đôi bên phải hằn học lần đếm từng vết thương của mình, sau đó kể lể: “Tôi có 62 vết thương, nhưng anh chỉ có 57 vết!” Trên chặng đường yêu đương kia của mình, bạn cũng đã từng hưởng thụ rất nhiều rồi đấy chứ?
Đến một ngày khi duyên tình đã tận, xin đừng tính toán rằng ai còn nợ ai. Bởi đó đều là tự nguyện cả, “nếu không phải vì anh, tôi đã hạnh phúc hơn bây giờ, sống tốt hơn bây giờ”, dựa vào cái gì để nói những lời chát đắng và vô nghĩa như thế? Nếu như không phải là anh ấy, có thể bạn vẫn thuộc về một màn đêm trống rỗng và cô độc.
Một ngày nào đó khi gặp lại trên đường đời, xin đừng hỏi là duyên hay nợ. Bởi tình, vốn dĩ chính là nợ, chỉ là chúng ta thường phải đợi tới ngày tình tàn tận kiệt, mới chợt bừng tỉnh ngộ.