Thơ tình buồn “Mưa lá me”

Những hạt mưa vô tình nhẫn tâm làm ướt đẫm thêm vào những nỗi âu sầu, ảm đạm nhưng đó cũng đủ ưu ái cho ta được ngồi cùng với mỗi người quan trọng ít nhất một lần trong đời vào chiều mưa nào đó.

tho-tinh-buon-mo-la-me-tam-su-tham-kin
Thơ tình buồn “Mưa lá me”

Hay rồi những chiều mưa ta lại thấy ai đó ngần ngại đưa mắt nhìn ta trong khoảnh khắc rồi lấy tay che đầu băng qua sân mưa. Những hạt mưa chỉ kịp chạm vào lưng áo và vương lại trên mái tóc. Trời mưa. Để biết rằng ai sẽ cùng mình dạo chơi giữa một ngày trời mưa. Những giọt mưa cứ tung lên từ vách tường cũ. Nhìn những hạt mưa tí tách thánh thót ôm trầm lấy những sợi dây điện, để rồi còn đó để lại trong ta những nỗi niềm tam su tham kin.

Mưa Lá Me
Em vẫn nhớ mãi thời mơ mộng củ
Thuở hai mình tay còn ủ trong tay
Thuở anh ngồi hứng từng lá me bay
Cho em đếm xem nhà chồng mấy dặm.
Nhớ trưa hè anh mồ hôi ướt đẩm
Xe xườn ngang anh tới rước em đi
Tóc em bay thoang thoảng tuổi xuân thì
Anh ngây ngất hôn lên từng sợi mỏng.
Em còn nhớ ngày mắt tình gợn sóng
Anh rụt rè tay nắm lấy bàn tay
Mặt quay đi như hông biết hông hay
Em rung nhẹ trong bàn tay anh ấm.Cái thuở ấy tình yêu sao nồng thắm
Giận nhau rồi để thương nhớ nhiều hơn
Thương làm sao những giây phút dổi hờn
Khờ dại quá, giờ đã thành kỷ niệm.Anh hởi anh giửa cuộc đời phù phiếm
Biết mình còn có dịp ngắm mưa me
Còn lần nghe ve thổn thức gọi hè
Ðể kỷ niệm theo về từ cõi nhớ.