Thơ tình buồn: Tập quên anh

TẬP QUÊN ANH

tap quen anh

Mỗi một ngày em lại tập quên anh
Từng chút thôi, từng chút thôi anh ạ
Ừ quên người!…đâu có gì là lạ!
Khi tình yêu giờ đã lỡ không còn

Tình đôi ta giống như ánh trăng tròn
Đẹp lắm đấy nhưng trăng tròn sẽ khuyết
Mất nhau rồi có bao giờ người tiếc?
Tình yêu kia dù là chỉ một lần…!

Anh biết không?…em đã tập quen dần!
Với những ngày không có anh bên cạnh
Dù một mình trong đêm khuya giá lạnh
Vẫn không sao!…chắc em đã quen rồi

Em sẽ tìm người yêu mới nhanh thôi
Người biết thương biết yêu em thật sự
Không để em ngồi một mình tư lự
Hay âu sầu mà suối lệ tràn mi

Nếu một khi người đã bước ra đi
Chẳng mong đâu ngày anh quay trở lại
Chỉ bởi vì em của hiện tại
Đã quen rồi với cuộc sống vắng anh …!

CUỘC ĐỜI

cuoc doi 

Giá như cuộc đời chỉ như một chuyến tàu
Có thể mua vé khứ hồi rồi lên đường quay lại
Thì có lẽ những lỗi lầm, khờ dại
Sẽ được đổi thay.

Nhưng cuộc đời ai cũng phải hay
Rằng hai từ “ giá như “ chỉ luôn là mơ ước.
Khi chính mình đã lạc đường, lỡ bước
Thì chẳng có phép màu nào giúp quay ngược thời gian.

Tôi trầm mình trong suy nghĩ miên man
Để phân biệt giữa dối gian và những gì chân thật.
Sau bao năm chờ yêu thương và cố tìm, gom nhặt
Tôi vẫn mang về những mảnh vụn… ghim vào tận trái tim.

Con tàu cuộc đời để lại tôi lặng im
Giữa sân ga mà không thể tìm một đường quay lại
Hạnh phúc ở đâu? Hay chưa từng tồn tại?
Tôi tê dại một mình giữa bến vắng… chênh vênh.

CÓ MỘT NGÀY

Sẽ có một ngày tôi buộc phải ra đi
Khép chặt đôi mi một lần và mãi mãi
Bước lặng yên không quay đầu nhìn lại
Bỏ những ngây khờ, ngốc dại ở phía sau.

Ngày ấy
Mây vẫn trôi và nắng chẳng thay màu
Có người vui, có kẻ âu sầu
Rồi cũng quên mau
Phía sau nụ cười hay những nỗi đau
Đều là một ngày mới…