Thu về rồi đó, em đang ở đâu…?
Tình yêu ấy vẫn sẽ còn mãi. Một năm trôi qua, tôi vẫn sống trong căn nhà ấy. Mọi thứ được giữ vẹn nguyên, trân quí và nâng niu như ngày em còn ở đây vậy.
Chỉ có duy nhất một sự thay đổi, ô cửa sổ ngày xưa nơi tôi cùng em uống trà, nay đã luôn được khép chặt, giống như tôi chọn cách khép lại cánh cửa lòng mình. ..
Người ta thường nhận biết mùa thu bằng “sương chùng chình qua ngõ”, còn với riêng tôi, thu đến là khi một cơn gió heo may đầu mùa làm man mác lòng buồn. Rảo bước trên phố đông, tôi không còn vội vã như lúc chạy trốn sự bức bối của nắng hè, chẳng cần tìm chỗ trú chân khi mưa rào ập tới, và càng không ru rú trong căn nhà lạnh lẽo chỉ để mong sương giá qua đi. Đây là thời điểm đẹp nhất trong năm để nhìn ngắm phố phường.Chọn cho mình một góc nhỏ nơi quán quen, người phục vụ ở đây luôn biết sở thích của lão khách ruột, gửi vào trong tách cà phê nguyên chất một chút hương Gin đượm nồng. Lần đầu tiên đưa em đến đây, em cứ xuýt xoa khen vẻ đẹp của nơi này dù nó chỉ là một quán cà phê mang âm hưởng xưa cũ, nằm hun hút trong một con hẻm nhỏ. Hôm đấy em cũng đòi gọi đồ uống giống tôi, và khỏi phải nói, hai gò má phúng phính ấy ửng đỏ ngay tức thì. Chúng tôi đã có một buổi hẹn hò thú vị, ít nhất là với kẻ trước nay chỉ quen với cô độc như tôi.Mỗi khi tôi kể một mẩu chuyện vui, em lại tít mắt cười đến nỗi tôi phải giữ lấy chiếc ghế, nếu không cô bé của tôi sẽ ngả ra sau và ngã cái rầm mất. Và trong giây phút ấy, tôi cũng thấy mình cũng đang biêng. Lạ nhỉ, chút hương của cây bách xù chẳng đủ làm gã đàn ông trưởng thành trở nên say, nhưng hình như tôi bị chuếnh choáng bởi một ánh mắt, một nụ cười. Tim tôi tan chảy trong vô thức tự khi nào.Thế giới của tôi khi ở bên em ngược hoàn toàn với những chộn rộn, bon chen và ồn ã ngoài kia. Em đem đến cho tôi niềm vui và hơn cả, một sự bình yên đến tận sâu thẳm trong tâm hồn. Có những câu chuyện tôi kể chẳng đầu chẳng cuối, nhưng em vẫn luôn hào hứng nghe. Cũng có lúc tôi làm trò chọc giận, cái mặt mũi buồn thỉu buồn thiu liền đòi dỗi, quay ra một góc bí xị. “Nheo! Nheoo!”, tôi giả giọng mấy con mèo con í éo gọi mèo mẹ, hai ngón tay khe khẽ cù, và thế là em lại không nhịn nổi, lại khanh khách cười. Tiếng cười giòn tan sưởi ấm cả căn phòng. Nhìn ngắm khuôn mặt đáng yêu, hít hà thêm chút hương tóc, tôi ôm em chìm vào giấc ngủ đêm không chút mộng mị.Chẳng mấy chốc mà trời ngả sang thu, nắng không còn gay gắt chiếu thẳng vào ô cửa sổ mỗi sớm ngày, mà chỉ nhè nhẹ lùa sương tan ra để lộ khoảng không trong trẻo, dịu dàng. Em vẫn thích mùa thu. Bởi những ngày mát giời như thế, tôi hay để cô mèo lười của mình ngủ nướng thêm. Tỉnh dậy rồi, trong khi tôi ngồi soạn lại tập bản thảo còn dang dở từ đêm qua của mình thì em sẽ nhanh nhảu đun nước pha trà.“Cà phê thì ngon hơn nhưng trà thì lại tốt và không hại sức khỏe, thôi em tính rẻ mười ngàn một cốc anh nha!” – giọng nói tinh nghịch của em vang lên từ dưới nhà. Luôn vụng về hậu đậu với nhiều việc trong cuộc sống, nhưng riêng việc này, tôi thấy mình thật may mắn khi được thưởng thức tách trà em pha. Nó không chỉ ngon mà còn gợi cho tôi một chút say mê, một chút nghiện như mùi vị của cốc cà phê ngày nào. Cầm trên tay tách trà nóng, hai cái đầu cùng ngó qua ô cửa kính nho nhỏ, ngắm nhìn thành phố to to.Nếu cuộc đời cứ yên ả trôi với những tháng ngày như thế thì có lẽ tôi đã không cần viết thêm một chương truyện buồn nào nữa rồi. Thế nhưng, tôi vốn lại là một nhà văn của những cuốn bi tình,và chẳng ngoại trừ câu chuyện đời mình. Dù vòng tay tôi có dang rộng đến cỡ nào, thì cũng không ngăn được một ngày bàn chân em đòi bước ra thế giới bên ngoài đầy cám dỗ.Tôi cũng chẳng ích kỉ đến mức giữ khư khư em trong ngôi nhà bé nhỏ này làm gì, chỉ là mọi thứ đến quá nhanh. Có lẽ lỗi lầm chính là do tôi, ngày qua ngày cứ mải mê vùi đầu vào những trăn trở văn chương, những tập bản thảo được viết từ sáng đến đêm cho kịp hôm sau người bên nhà xuất bản qua lấy sớm, để rồi những câu chuyện kể về cuộc sống hàng ngày trong bữa cơm ấm cúng, những đêm khe khẽ hát ru cho em ngủ và cả những lần uống trà cùng em cứ thưa thớt dần. Và chỉ khi nghe em nói “Anh, em phải đi rồi!”, tôi mới sực tỉnh, vậy là mình đã ném cảm xúc của cả hai vào nhà kho lạnh lẽo quá lâu mất rồi…Một năm trôi qua, tôi vẫn sống trong căn nhà ấy. Mọi thứ được giữ vẹn nguyên, trân quí và nâng niu như ngày em còn ở đây vậy. Chỉ có duy nhất một sự thay đổi, ô cửa sổ ngày xưa nơi tôi cùng em uống trà, nay đã luôn được khép chặt, giống như tôi chọn cách khép lại cánh cửa lòng mình. Tôi sợ mỗi sớm mai thức dậy, chỉ cần mở cánh cửa kia thì khung cảnh xưa lại hiện về, lòng tôi lại quay quắt nhớ em. Nhớ đến nghẹn ngào!Hà Nội một ngày đầu thu, phảng phất trong gió mùi hương em của tôi nồng nàn…
Người ta thường nhận biết mùa thu bằng “sương chùng chình qua ngõ”, còn với riêng tôi, thu đến là khi một cơn gió heo may đầu mùa làm man mác lòng buồn. Rảo bước trên phố đông, tôi không còn vội vã như lúc chạy trốn sự bức bối của nắng hè, chẳng cần tìm chỗ trú chân khi mưa rào ập tới, và càng không ru rú trong căn nhà lạnh lẽo chỉ để mong sương giá qua đi. Đây là thời điểm đẹp nhất trong năm để nhìn ngắm phố phường.Chọn cho mình một góc nhỏ nơi quán quen, người phục vụ ở đây luôn biết sở thích của lão khách ruột, gửi vào trong tách cà phê nguyên chất một chút hương Gin đượm nồng. Lần đầu tiên đưa em đến đây, em cứ xuýt xoa khen vẻ đẹp của nơi này dù nó chỉ là một quán cà phê mang âm hưởng xưa cũ, nằm hun hút trong một con hẻm nhỏ. Hôm đấy em cũng đòi gọi đồ uống giống tôi, và khỏi phải nói, hai gò má phúng phính ấy ửng đỏ ngay tức thì. Chúng tôi đã có một buổi hẹn hò thú vị, ít nhất là với kẻ trước nay chỉ quen với cô độc như tôi.Mỗi khi tôi kể một mẩu chuyện vui, em lại tít mắt cười đến nỗi tôi phải giữ lấy chiếc ghế, nếu không cô bé của tôi sẽ ngả ra sau và ngã cái rầm mất. Và trong giây phút ấy, tôi cũng thấy mình cũng đang biêng. Lạ nhỉ, chút hương của cây bách xù chẳng đủ làm gã đàn ông trưởng thành trở nên say, nhưng hình như tôi bị chuếnh choáng bởi một ánh mắt, một nụ cười. Tim tôi tan chảy trong vô thức tự khi nào.Thế giới của tôi khi ở bên em ngược hoàn toàn với những chộn rộn, bon chen và ồn ã ngoài kia. Em đem đến cho tôi niềm vui và hơn cả, một sự bình yên đến tận sâu thẳm trong tâm hồn. Có những câu chuyện tôi kể chẳng đầu chẳng cuối, nhưng em vẫn luôn hào hứng nghe. Cũng có lúc tôi làm trò chọc giận, cái mặt mũi buồn thỉu buồn thiu liền đòi dỗi, quay ra một góc bí xị. “Nheo! Nheoo!”, tôi giả giọng mấy con mèo con í éo gọi mèo mẹ, hai ngón tay khe khẽ cù, và thế là em lại không nhịn nổi, lại khanh khách cười. Tiếng cười giòn tan sưởi ấm cả căn phòng. Nhìn ngắm khuôn mặt đáng yêu, hít hà thêm chút hương tóc, tôi ôm em chìm vào giấc ngủ đêm không chút mộng mị.Chẳng mấy chốc mà trời ngả sang thu, nắng không còn gay gắt chiếu thẳng vào ô cửa sổ mỗi sớm ngày, mà chỉ nhè nhẹ lùa sương tan ra để lộ khoảng không trong trẻo, dịu dàng. Em vẫn thích mùa thu. Bởi những ngày mát giời như thế, tôi hay để cô mèo lười của mình ngủ nướng thêm. Tỉnh dậy rồi, trong khi tôi ngồi soạn lại tập bản thảo còn dang dở từ đêm qua của mình thì em sẽ nhanh nhảu đun nước pha trà.“Cà phê thì ngon hơn nhưng trà thì lại tốt và không hại sức khỏe, thôi em tính rẻ mười ngàn một cốc anh nha!” – giọng nói tinh nghịch của em vang lên từ dưới nhà. Luôn vụng về hậu đậu với nhiều việc trong cuộc sống, nhưng riêng việc này, tôi thấy mình thật may mắn khi được thưởng thức tách trà em pha. Nó không chỉ ngon mà còn gợi cho tôi một chút say mê, một chút nghiện như mùi vị của cốc cà phê ngày nào. Cầm trên tay tách trà nóng, hai cái đầu cùng ngó qua ô cửa kính nho nhỏ, ngắm nhìn thành phố to to.Nếu cuộc đời cứ yên ả trôi với những tháng ngày như thế thì có lẽ tôi đã không cần viết thêm một chương truyện buồn nào nữa rồi. Thế nhưng, tôi vốn lại là một nhà văn của những cuốn bi tình,và chẳng ngoại trừ câu chuyện đời mình. Dù vòng tay tôi có dang rộng đến cỡ nào, thì cũng không ngăn được một ngày bàn chân em đòi bước ra thế giới bên ngoài đầy cám dỗ.Tôi cũng chẳng ích kỉ đến mức giữ khư khư em trong ngôi nhà bé nhỏ này làm gì, chỉ là mọi thứ đến quá nhanh. Có lẽ lỗi lầm chính là do tôi, ngày qua ngày cứ mải mê vùi đầu vào những trăn trở văn chương, những tập bản thảo được viết từ sáng đến đêm cho kịp hôm sau người bên nhà xuất bản qua lấy sớm, để rồi những câu chuyện kể về cuộc sống hàng ngày trong bữa cơm ấm cúng, những đêm khe khẽ hát ru cho em ngủ và cả những lần uống trà cùng em cứ thưa thớt dần. Và chỉ khi nghe em nói “Anh, em phải đi rồi!”, tôi mới sực tỉnh, vậy là mình đã ném cảm xúc của cả hai vào nhà kho lạnh lẽo quá lâu mất rồi…Một năm trôi qua, tôi vẫn sống trong căn nhà ấy. Mọi thứ được giữ vẹn nguyên, trân quí và nâng niu như ngày em còn ở đây vậy. Chỉ có duy nhất một sự thay đổi, ô cửa sổ ngày xưa nơi tôi cùng em uống trà, nay đã luôn được khép chặt, giống như tôi chọn cách khép lại cánh cửa lòng mình. Tôi sợ mỗi sớm mai thức dậy, chỉ cần mở cánh cửa kia thì khung cảnh xưa lại hiện về, lòng tôi lại quay quắt nhớ em. Nhớ đến nghẹn ngào!Hà Nội một ngày đầu thu, phảng phất trong gió mùi hương em của tôi nồng nàn…