Tình vội đến vội đi
Ngủ dậy hoàn thành những thủ tục một phương pháp nhanh nhất để học bài, ôn bài. Rồi trưa tranh thủ ăn cơm, nghỉ trưa, chiều dậy lại tiếp diễn học, tối tới cũng vậy. Và chừng như theo chiếc vòng chu chuyển ấy thì chúng ta sắp lạc mất nhau đúng không anh? Sài Gòn lạc nhau coi như mất.
Một ngày 2 mươi bốn tiếng là ko đủ cho em có cho anh đúng ko anh. dường như chẳng với thời kì để chúng ta quan tâm nhau. những chiếc tin nhắn vội, các lần giận vội, các lần dung tha vội, những mẫu nắm tay vội…
Cuộc sống vội quá anh nhỉ? Hay chỉ là chúng ta thích “vội”. Vội tới rồi vội đi. Chỉ sở hữu Hà Lội mới ko vội được anh nhỉ. những lần đi ngủ vội chúng ta vẫn chưa kịp chúc nhau ngủ ngon, anh sở hữu nhớ chăng? các lần tắt máy vội anh để em lại với một mớ nghĩ suy hỗn độn, anh có biết chăng? có lẽ chúng ta cần thời kì để hiểu nhau hơn, để chiếc tôi của người nào Đây giảm bớt đi phần nào, để sự cười nhạo sẽ thay thế bằng nụ cười gần gũi, để các câu kể bớt ngụ ý , để các ngày sắp đến chậm lại một chút, để ta với thời gian cho nhau hơn, để ái tình phần nào trưởng thành hơn, đủ thời gian để em hoàn thiện bản thân hơn, đủ thời kì để anh nhìn thấy sự khác biệt giữa con gái và con trai…
Dòng gì của mình thì sẽ là của mình. thời gian cần để chúng ta nhìn laị truyện tình yêu, hành trình đã đi, niềm vui, hạnh phúc và các nỗi buồn, những giọt nước mắt là bao lâu Đây anh? Em cũng ko biết nữa. Bao lâu để hờn giận ko còn nữa, để anh và em hiểu nhau hơn, bao lâu Đó anh. Hay ngay bây giờ sự im lặng đang đốt cháy tình ái của anh và em hả anh?
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, sự lặng im lúc này là cần yếu cho cả hai . sở hữu quá phổ biến hiểu lầm, quá phổ quát tranh chấp để giờ Đó chúng ta mỗi người hồ hết một hướng để giờ Đây một nghi vấn thăm nhau cũng khó anh nhỉ? im lặng là bí quyết khá nhất để chúng ta nhìn thấy rằng đối phương quan trọng như thế nào, nhưng cũng có thể im lặng làm cho chúng ta mất nhau.
Tuy thế nào đi chăng nữa thì ai cũng đã khác. nếu như thật sự không yêu nhau thì sẽ tiếp diễn khiến cho nhau thương tổn chứ chẳng ích lợi gì. Chi bằng giới hạn nhau tại ngã ba cuộc thế để khỏi mất thời kì của nhau. Nhưng rồi chúng ta liệu sở hữu hối hận nhớ tiếc sở hữu các gì chúng ta đã trải qua cùng nhau? Anh và em mang người nào cứng cáp xa nhau cuộc sống mỗi người sẽ khá hơn? mang thể em con trẻ , em bướng nhưng anh có đủ bao dong để bỏ qua? Hay anh bỏ lại em mang sự hụt hẫng, tan nát. Cũng sở hữu thể…
Lỗi lầm thì người nào cũng sở hữu , nhưng liệu anh với cộng em tôn tạo thay vì chỉ nêu ra mà ko đưa ra biện pháp? gần như tuồng như đều là khoảng phương pháp khiến cho cả hai lạc nhau. Và dù có chuyện gì đi nữa chúng ta người nào cũng tiếp túc mang hoạt động bình thường của mình, và lúc ấy thế giới của em chắc chắn mất đi một sự rét mướt .