Tình yêu mà, ai mà chẳng ích kỷ…
Trong tình yêu, hoặc là cho đi rất nhiều, hoặc là nhận lại nhiều hơn thế. Thế thôi, em đã yêu anh chân thành, để giờ đây khi thấy anh hạnh phúc bên người con gái khác, tim em đau nhói, hờn trách. Tình yêu mà, ai chả ích kỷ phải không anh?
Đã bao lâu rồi mình chưa gặp nhau anh nhỉ?
Cho tới giờ phút này trái tim em vẫn không ngăn nổi những nỗi nhớ về anh, cồn cào, da diết tới thắt tim. Mọi chuyện qua đi không được như ý, để bây giờ khi nhìn về ta lại thấy nuối tiếc, thấy đau khi vết thương cũ vẫn còn rỉ rích máu…
Em còn nhớ như in cái ngày anh bỏ lại em phía sau với căn phòng lạnh lẽo. Chỉ mình em với tiếng quạt vì vụt như đang gào thét cho nỗi đau mà em phải gánh chịu. Người ta nói ” khế đầu mùa không chua thì chát, mối tình đầu không nát cũng tan”. Em đã từng mơ mộng, từng tin rằng mối tình đầu của em cũng là mối tình cuối cùng. Em đã từng hạnh phúc với những gì mình cho nhau, những gì mình từng có và những gì anh đã từng hứa hẹn. Để rồi giờ đây chỉ còn mình em đi trên con đường mà chúng mình đã vẽ ra.
Đôi lúc em cố tình ngoảnh đầu lại với chút hi vọng mong manh anh vẫn ở đó chờ em. Và rồi em lại ôm về thất vọng. Em đã từng cố gắng bỏ cái tự cao của mình để níu giữ anh ở lại, nhưng sự phũ phàng nơi anh đã dập tắt điều đó. Cũng đúng thôi, tất cả là lỗi do em, nên phải gánh chịu nỗi đau này một mình, em có quyền gì mà trách móc ai cơ chứ.
Hôm nay đây, anh đã có người con gái khác ở bên cạnh. Cô ấy dịu dàng, đằm thắm chứ không ương bướng và cố chấp như em.
Trong tình yêu, hoặc là cho đi rất nhiều, hoặc là nhận lại nhiều hơn thế. Thế thôi, em đã yêu anh chân thành, để giờ đây khi thấy anh hạnh phúc bên người con gái khác, tim em đau nhói, hờn trách. Tình yêu mà, ai chả ích kỷ phải không anh?
Có những ngày nhớ anh da diết, em tự nhủ lòng mình cố nhớ để quên. Giờ đây, nỗi nhớ ấy đã chất cao thành núi, thế sao em vẫn chưa thể quên anh. Nhiều lần em tự hỏi, bên cô ấy, anh có nhớ em không, bên cô ấy anh có vui vẻ không, và bên cô ấy anh có hạnh phúc không?
Hôm qua, em lại tò mò vào wall anh, thấy những status yêu thương anh dành cho cô ấy, avatar anh cũng thay hình cô ấy. Điều mà trước đây anh chưa bao giờ làm với em. Đúng rồi, cô ấy và anh hạnh phúc thế cơ mà. Đáng lẽ em phải vui cho anh chứ, sao lại chạnh lòng và khó thở đến như vậy anh nhỉ?
Lúc này, trời chợt đổ cơn mưa, cơn mưa buồn như lạnh buốt tâm hồn, những giọt nước lắng đọng từng yêu thương, để sắp xếp, để gói gọn, để lãng quên. Sài Gòn có anh, có em, có kỷ niệm. Em sẽ quên anh, sẽ cố gắng để quên anh, mặc dù em không muốn chút nào cả. Mỗi ngày trôi qua em sẽ yêu anh ít hơn, từng chút, từng chút, tới một ngày không xa nữa, em sẽ hết yêu anh, lúc đó sẽ không còn nhớ anh nữa, phải không anh?
Anh cứ cất bước bên người ta, em không quan tâm và cũng chẳng đau thêm một lần nào vì anh nữa vì em đã đau quá nhiều trong thời gian yêu anh – một thời gian ngắn ngủi. Ngắn ngủi như thế nhưng là quá đủ với em rồi, bởi, tuổi thanh xuân người con gái có bao nhiêu mà em phải gánh chịu quá nhiều mất mát và nỗi đau ấy chứ.
Người ta nói, là con gái thì phải mạnh mẽ. đúng, em đã không cho phép mình yếu đuối, không cho phép mình gục ngã trước nỗi nhớ về anh, về quá khứ. Không anh, em vẫn ổn đấy thôi! Vẫn mình em tự yêu thương, tự vỗ về, tự an ủi. Xung quanh em vẫn còn nhiều người tốt, họ luôn quan tâm, yêu thương em. Đặc biệt, gia đình em vẫn luôn đón chào em, luôn bên cạnh em, họ sẽ không bao giờ quay lưng với em, như cái cách mà anh đã làm.
Cho em được một lần cuối thầm trách anh vô tình làm con tim em bật khóc. Xong rồi em sẽ lại mỉm cười, bước đi với nỗi đau mang tên anh thêm một thời gian ngắn nữa và thầm chúc anh hạnh phúc.
Anh à! Hạnh phúc nhé.