Bố à.
Hà Nội đêm nay lạnh quá bố ạ. Cuộn tròn mình vào nỗi nhớ con muốn về nhà ăn canh cua mẹ nấu mà bố bắt ở ngoài đồng cho con ăn như ngày nào. Nhạnh thật bố nhỉ mới ngày nào bố đội mưa đưa mẹ đi sinh, vậy mà giờ con đã 23 rồi. 23 năm qua con lớn khỏe mạnh nhờ vào sự chăm sóc ân cần dịu dàng của mẹ, con mạnh mẽ nhờ dạy dỗ của bố. Bố à con vẫn luôn tự hào là con gái của bố.Dù bố của con trong mắt người khác rất đỗi bình thường nhưng với con bố là người đàn ông vĩ đại nhất. Bố luôn là niềm tự hòa lớn nhất của con ấy vậy mà con lại làm cho bố thất vọng đến nỗi tuyệt vọng sâu thẳm trong anh mắt bố con nhìn được nỗi ưu tư tưởng chửng vô vộng ấy. Và con sợ nhìn vào đôi mắt ấy.
Hà Nội giữa tháng 6 mà chẳng hiểu sao con thấy lạnh, lạnh như tháng 12 năm ấy. Ngaỳ mà con nghe tin bố ra Hà Nội đi làm để nuôi con đi học. Ngày đó con đã nằm khóc cả một đêm khi nghĩ về bố. Bố trong con vĩ đại biết nhường nào bạn bè con luôn ganh tỵ với con khi tình yêu của bố dành cho con là vô hạn.Lúc bé con luôn tò mò và khó hiểu khi chẳng hiểu sao bố lại không thích xem bóng đá trong khi tất cả bố của bạn con đều thích xem. Giờ lớn con mới hiểu ra rằng vì chúng con bố từ bỏ cả những sở thích của mình vì bố sợ thức khuya xem bóng mai đi làm sẽ mệt, làm không đủ tiền cho con đóng học vào ngày mai. Con vẫn nhớ mỗi lần con đi đâu xa bố cũng dặn mẹ chuẩn bị mọi thứ cho con từ những hộp sữa cho đến những hộp cơm mà con mang theo vì bố biết con gái bố không thích ăn cơm hàng hơn nữa con là đứa con kén ăn, khó nuôi,và rồi cả thứ quà vặt nữa,bố cũng chẳng quên cho con thêm tiền tiêu. Nhớ có lần mẹ ốm bố đã thay mẹ chăm lo cho chúng con từng bữa ăn giấc ngủ. Những ầy đó vất vả làm sao một mình bố phải đảm đương vai trò vừa là một người cha,vừa là một người mẹ. Nhìn bố gày đi con thương lắm nhưng chẳng biết nói sao cũng chẳng biết làm gì vì lúc ấy con con còn quá nhỏ. Vậy mà giờ lớn rồi con lại làm bố thất vọng. Hôm nay trời đổ mưa con thèm được bố cõng con như ngày ấy. Ngày bão!…
Giờ con gái của bố lớn rồi, chỉ là trong mắt bố con vẫn là đứa bé ngây dại ngày nào. Nhưng chẳng hiểu sao sâu trong tim con thấy vị đắng bố à. Con biết những ngày qua bố mệt mỏi vì con như thế nào, những lời bố mắng con không phải là vì bố hết thương mà vì bố lo cho tương lai của con gái bố. Con biết điều đó. Nhưng chẳng hiểu sao con vẫn làm bố thất vọng. Con xin lỗi Bố. Hy vọng một ngày nào đó bố đọc được những dòng này của con để biết rằng con yêu bố nhiều như thế nào. Dù tình yêu đó sẽ không bằng tình yêu mà bố dành cho con. Nhưng con gái của bố sẽ vì tình yêu thương của bố mẹ dành cho con mà cố gắng cho những ngày tháng tiếp…