Viết cho người luôn lạnh lùng với em
Viết cho người luôn lạnh lùng với em. Em dù mạnh mẽ hay yếu đuối, trưởng thành hay trẻ con thì em cũng như bao cô gái khác, bao con người trên Trái Đất này. Em cũng biết yêu, thương, ghét, hận, vui, buồn, đau… chỉ là cách thể hiện của mỗi người là mỗi khác thôi.
Gửi đến anh – người luôn lạnh lùng với em…
Mấy ngày nay chắc anh cảm thấy thoải mái hơn rồi đúng không? Vì con bé phiền phức như em không nhắn tin hay gọi điện làm phiền đến anh. Và những ngày qua đối với em cũng vẫn chỉ là những ngày nhớ và cố gắng nhưng nó đã không còn khó chịu như trước mà nhắn tin làm phiền anh. Việc em đang làm đối với anh chắc rất dễ dàng mà chắc cũng không phải chỉ với anh mà đối với hầu hết mọi người đều rất dễ dàng nhưng đối với em thì việc ngừng quan tâm, ngừng hỏi thăm người em đang thương nhớ là một điều rất khó khăn và anh có từng trải qua cảm giác này chưa anh? em nghĩ là anh cũng đã từng trải qua rồi đúng không, vậy chắc anh sẽ hiểu được em đang phải cố gắng như thế nào. Chắc anh lại nghĩ em trẻ con, ấu trĩ nữa rồi đúng không? Đứa trẻ nó đã cố gắng rất nhiều rồi anh à, vì thế anh đừng trách nó nữa nhé!…
Mấy ngày nay em đã cố gắng bảo tâm trí bỏ quên a, cố gắng bảo đôi tay không nhắn tin cho a, cố gắng bảo đôi môi cười thật tươi để bản thân trở nên vui vẻ… nhưng dường như mỗi việc em làm đều không mang lại kết quả gì. em vẫn nhớ đến anh đấy thôi, vẫn mở zalo xem anh có onli không đấy thôi và nước mắt cũng rơi về đêm đấy thôi. Lại ngốc nữa rồi đúng không anh? em dành thời gian đi chơi với bạn nhưng bất kể con trai hay con gái em cũng đều thao thao bất tuyệt 1 chủ đề. em dành thời gian đi ra ngoài dạo nhưng bất kể đi đến đâu em cũng phải đi ngang qua những đoạn đường mình từng đi qua để xem có thể may mắn gặp anh hay không? Đến tối em thường ngồi xem phim 1 mình để cho cơ thể mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ nhưng em vẫn luôn nhìn hình anh mỉm cười rồi nói “chúc anh ngủ ngoan”. Và mỗi sáng thức dậy dù là giấc mơ có anh hay không thì em vẫn được mặc định việc đầu tiên là nhớ a, đôi khi còn bị nỗi nhớ đó làm giật mình rồi theo sau đó là những giọt nước mắt rơi. Những việc xung quanh em làm đều có hình ảnh của anh đấy thôi vậy em im lặng như vậy có tốt hay không?
Có người hỏi em tại sao mới quen biết anh mà lại thương anh như vậy? Trả lời sao giờ khi chính bản thân em cũng không biết? Chỉ biết là luôn có cảm giác nhớ, luôn có cảm giác muốn nhìn thấy anh, nắm tay anh, dựa đầu vào vai anh… Chỉ biết chỉ cần anh quan tâm em 1 chút, hay nói với em câu gì đó ngọt ngào một chút thì em sẽ vui ra mặt, líu lo cả ngày. Chỉ biết mỗi lần thấy anh không vui việc đầu tiên em nghĩ đến là bên anh, ôm anh thật chặt nhưng em lại không thể làm được điều đó và những lúc như vậy nước mắt cứ rơi không ngừng và tự trách mình vô dụng. em ngốc lắm đúng không? Anh đã từng bảo em phải thay đổi, phải suy nghĩ trưởng thành nhưng anh à, có biết bao nhiêu lần 1 người trưởng thành lại có suy nghĩ và hành động như một đứa trẻ con và em nghĩ chắc anh cũng không ngoại lệ. Việc suy nghĩ và hành động như trẻ con hay trưởng thành thì có gì quan trọng nếu như mục đích cuối cùng là như nhau.
Anh cũng từng nói mỗi người có cách suy nghĩ và biểu đạt khác nhau mà đúng không? em cũng vậy, cũng chỉ muốn biểu đạt những gì mình suy nghĩ nhưng lại không giống anh thôi. em nói nhiều, em nghĩ nhiều, em hay khóc, hay làm nũng… vậy thì đã sao? Em làm những việc đó không phải vì muốn lấp anh vào hình ảnh của người khác, dù đó là suy nghĩ lúc đầu của em, mà vì em muốn người em thương cũng thương em, cũng quan tâm em. Em chỉ yếu đuối trước người em thương thôi và em cũng chỉ muốn bên cạnh người em thương thôi dù người đó có như thế nào. Và em có thể nói không ai là hoàn toàn mạnh mẽ hay hoàn toàn yếu đuối mà nó chỉ thể hiện theo từng thời điểm thôi anh àh. Đã có bao nhiêu lần anh muốn có một ai đó bên cạnh và dựa vào một ai đó khi mệt mỏi? Đã có bao nhiêu lần anh muốn người khác quan tâm, muốn làm nũng như 1 đứa trẻ với một ai đó? Và đã có bao nhiêu lần anh gục ngã, anh rơi nước mắt trước một việc gì đó? Vậy việc thể hiện mình mạnh mẽ hay yếu đuối có gì quan trọng khi mạnh mẽ đến mấy cũng có những lần yếu đuối và ngược lại?
Em cũng chỉ như đa số những người con gái khác, mạnh mẽ nhưng luôn trở nên yếu đuối trước những người họ yêu thương vì họ cần một người bên cạnh. Ngay lúc này đây em chỉ muốn gặp a, để ôm chặt a, để dụi đầu vào người anh mà ngửi cái mùi hương tuy xa nhưng vô cùng quen thuộc, ngửi cái mùi thương nhớ trong em để vơi đi nhớ thương những ngày qua, để vơi đi những buồn tủi lúc cô đơn, lúc rơi nước mắt.
Em dù mạnh mẽ hay yếu đuối, trưởng thành hay trẻ con thì em cũng như bao cô gái khác, bao con người trên Trái Đất này cũng biết yêu, thương, ghét, hận, vui, buồn, đau… chỉ là cách thể hiện của mỗi người là mỗi khác thôi. Vậy anh có còn muốn bên cạnh em?
Nhớ…