Yêu anh hơn cả tử thần – Chương 07 – 08
Không ai thấy gương mặt đỏ bừng của anh ta. Mạc Ngôn Hy, hôm nay đã được tiên nữ ban cho một nụ cười…
Tan học về nhà
– Mễ Bối, về rồi hả con?
Bà Mạc giúp Mễ Bối cởi cặp sách, cứ như một bà mẹ đón con gái đi lấy chồng xa về thăm nhà, ôm lấy vai cô, hỏi hết câu này đến câu khác. Nào là ở lớp có ai bắt nạt con không, nào là các bạn học có tốt không…
Mễ Bối dịu dàng nhìn bà Mạc, thở dài, không hiểu tại sao Thượng đế lại cho mình một người mẹ nuôi tốt như bà, cô có gì mà đáng được như vậy chứ? Nhớ lại cuộc sống khó khăn mười chín năm qua, hình như Thượng đế đang đùa cợt cô vậy. Mễ Bối thường hay nhìn bà Mạc rất chăm chú, thầm thắc mắc không hiểu tại sao bà lại tốt với mình như thế.
Tiết học cuối cùng có một bài kiểm tra nhỏ, Mễ Bối đang cắm cúi làm bài, không cẩn thận để cùi trỏ thúc nhẹ vào cánh tay người cùng bàn đang say ngủ. Cô tưởng rằng chạm nhẹ một cái như vậy cũng không làm anh ta chú ý.
Bà Mạc thì luôn miệng nhắc:
– Ăn nhiều đi con, ăn nhiều mới khỏe mạnh được!
Đến nửa đêm, cậu chủ nhà họ Mạc mới về. Lẽ nào một ngôi nhà ấm áp tình người như vậy lại không hấp dẫn nổi trái tim phiêu bạt của anh ta? Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?
Tối hôm ấy, Mễ Bối ngủ rất ngon.
Nhưng được nửa giấc, thì giấc mơ của cô lại bị Cửu Hoàng tử quấy nhiễu.
…
– Bối Bối, nàng đã yêu con người rồi phải không?
– Làm gì có!
Mễ Bối thẳng thắn đáp.
– Còn một ngày nữa là chúng ta thành hôn rồi, nàng có vui không?
– Ư…
– Nàng đã tìm được ân nhân chưa?
– Dạ, vẫn chưa.
– Bối Bối, hôm nay Mẫu hậu kể cho ta nghe một câu chuyện. Từ rất lâu rồi, có một tiên nữ xuống trần gian, chỉ vì một giọt nước mắt mà tiên nữ đó đã vĩnh viễn không thể trở lại Thiên đình, trở thành người phàm mãi mãi.
– Tại sao?
– Hình như là, thần tiên xuống trần thì sẽ có thân thể, máu thịt giống như con người, chỉ có một thứ duy nhất mà thần tiên không có, đó là nước mắt.
– Vậy sao? Nước mắt là gì?
– Chính là… nước chảy từ trong mắt ra!
– Nước gì mà kỳ lạ vậy?
– Vậy đó! Được rồi, nàng cứ yên tâm đi tìm ân nhân đi. Trời sắp sáng rồi… Mễ Bối!
– Dạ!
– Ta sẽ đợi nàng!
– Vâng!
Trước khi biến mất, Cửu Hoàng tử khẽ hôn lên trán Mễ Bối…
…
Chỉ trong nháy mắt, cô đã không nhìn thấy bóng Cửu Hoàng tử đâu nữa. Quang cảnh xung quanh trở lại bình thường.
Mễ Bối giãy giụa, ngồi bật dậy trên giường, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ đã thấy bầu trời trắng nhờ. Xa xa, đường chân trời ánh lên sắc hồng. Trời sáng nhanh vậy sao? Mười chín năm đã qua rồi ư?
Mễ Bối đưa tay sờ trán, nhớ lại ánh mắt của Cửu Hoàng tử. Ta sẽ đợi nàng!
Chợt cô mỉm cười.
Mễ Bối mặc quần áo, bước đến trước gương chải đầu.
– …?
Mễ Bối mở to mắt nhìn mình trong gương, đưa tay lên day day trên trán.
– …?
Tại sao trên trán cô lại đột nhiên xuất hiện một dấu hiệu hình tia chớp? Tuy rất nhỏ, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy rất rõ. Sực nhớ ra nụ hôn trước khi biến mất của Cửu Hoàng tử, Mễ Bối chau mày xoa tay lên dấu hiệu màu xanh lam trên trán, rầu rĩ tự nhủ:
– Thế này thì làm sao ra ngoài được đây?
Đi trong sân trường, Mễ Bối cứ cúi gằm mặt xuống, sợ người khác nhìn lại làm náo động lên.
Nhưng…
Gã ngồi cùng bàn với cô sau khi ngủ vùi ba tiết học chợt ngước cặp mắt ngái ngủ lên nhìn cô một lúc lâu, rồi cau hai hàng lông mày rậm lại gắt:
– Hôm qua ăn nhiều ớt hả? Cô xem mụn mọc khắp mặt rồi kia kìa! Giỏi thật!
Mễ Bối muốn khóc mà chẳng có nước mắt. Có điều, gần đây, Mễ Bối rất vui, nhân gian có rất nhiều thứ mới lạ cho cô thưởng thức.
Lần đầu tiên chảy máu, lần đầu tiên được người khác quan tâm, lần đầu tiên cảm thấy con người vô cùng đáng yêu, lần đầu tiên ngồi dưới ngắm nhìn bầu trời bao la. Trước đây ngày nào cô cũng ở trên đó, mà sao không bao giờ nhận ra bầu trời xanh như vậy, đẹp như vậy kia chứ. Không biết từ bao giờ, Mễ Bối đã bắt đầu lưu luyến trần gian. Đặc biệt là lúc lên lớp, dùng một đường vạch làm ranh giới ngăn với gã xấu tính ngồi cùng bàn.
Mấy hôm nay, hình như tâm trạng của anh ta cũng rất tốt, thi thoảng còn ngước mắt lên nghe thầy giáo nói gì, ít nhất là cũng làm ra bộ: “Tôi đang nghe đây.”
Lúc nào buồn chán quá, anh ta lại bám nhẵng lấy Mễ Bối, rủ chơi trò gì đó:
– Chán quá, chơi gì đi!
Mễ Bối bị câm, mà anh ta thì không hiểu ngôn ngữ dấu hiệu của cô. Thế là Mễ Bối liền tìm một tờ giấy và một cái bút viết:
– Cờ ca rô?
Gã kia gãi gãi đầu.
Mễ Bối gật gật đầu rồi lại viết:
– Không biết à?
– Đùa tôi hả! Sao lại không biết! Chỉ là cảm thấy đơn giản quá thôi. Đúng rồi, thua thì phải phạt thế nào đây?
Mễ Bối không nghĩ ra.
– Thế này đi, chúng ta lấy đường ranh giới ra đánh cược, ai thua thì sẽ dịch về phía người đó một chút, được không?
Mễ Bối gật đầu.
Trên bảng, thầy giáo giảng bài thao thao bất tuyệt, nước bọt văng tung tóe; bên dưới, học sinh đều lờ đà lờ đờ muốn ngủ. Ở hàng ghế cuối cùng, Mễ Bối và gã cùng bàn say sưa đánh cờ suốt hai tiết học.
Cả một tiết học, gã nam sinh cùng bàn Mễ Bối không thắng được một ván. Nhưng lần nào anh ta cũng nói không tính. Lần nào Mễ Bối cũng nhường. Anh ta mượn cớ nói:
– Trò này đơn giản quá, chẳng có hứng thắng nữa, coi như hòa đi!
Sự thực đã chứng minh, đúng là anh ta không biết chơi cờ ca rô, mà cứ cứng miệng nói biết.
Chim chóc nhảy nhót trên cành cây, tíu ta tíu tít, ánh nắng chiều chiếu vào làm đám sinh viên càng thêm buồn ngủ.
Giờ nghỉ tiết đầu tiên, cả lớp kinh ngạc phát hiện ra gã quậy đang ngồi chơi cờ với cô gái câm! Tất cả đều tò mò vây lại, liền bị anh ta hét cho một tiếng chạy đi hết.
Vào tiết hai, Mễ Bối nhận ra mình muốn thắng đối phương đã khó hơn trước nhiều. Trong một lần ham tấn công, Mễ Bối đã để anh ta giành được phần thắng.
– Ha ha! Cô thua rồi! Nào nào, vẽ lại ranh giới đi!
Lần đầu tiên thắng được Mễ Bối, gã cùng bàn này có vẻ rất vui mừng, vội vàng đẩy đường biên về phía Mễ Bối.
Kế đó, Mễ Bối liên tục thua. Đường ranh giới trên bàn đã không còn biểu thị sự công bằng nữa, Mễ Bối bị dồn sát vào góc tường. Ánh mặt trời lộng lẫy rải lên mặt bàn, một cô gái đáng thương đang bị ép vào giữa một nam sinh cao lớn và bức tường, còn gã nam sinh ấy thì như nhổm cả người dậy, hưng phấn đến đỏ cả mặt, bộ dạng rất chi là đắc ý.
Đột nhiên…
– A! Không chơi nữa, không chơi nữa!
Anh ta bất ngờ lấy tay áo xóa sạch đường ranh giới đi.
– …?
Mễ Bối không biết mình đã làm gì khiến anh ta phật ý.
Gã cùng bàn chau mày hỏi:
– Cô có phải là con gái không đấy?
Mễ Bối hoang mang ngẩn ra một lúc, rồi ngây ngô gật đầu.
– Thế sao cô thua mà không ăn vạ? Cứ đần mặt ra thế này chẳng vui gì cả.
Anh ta nói với giọng hết sức bình thường.
– …?
Mễ Bối lại càng không hiểu.
Gã nam sinh lườm cô một cái, rồi nhẫn nại giải thích:
– Cô không thấy à, con gái trời sinh đã yếu ớt hơn con trai rồi! Thế nên, nếu mà cô thua, thì có quyền đi lại, có quyền ăn vạ, làm nũng hay giả bộ ốm cũng được… cái gì cũng được hết, có hiểu không?
Mễ Bối vẫn lắc đầu.
– Cô…
Gã cùng bàn tức nổ đom đóm mắt, đây là lần đầu tiên anh ta nhẫn nhịn cho một cô gái quyền được làm nũng với mình, vậy mà cô ta lại không hiểu gì hết. Chỉ thấy anh ta đưa tay ra, vỗ bốp lên đầu Mễ Bối một cái:
– Đúng là ngu như heo!
Mễ Bối bị vỗ một cái, khẽ “ư” lên, chau mày nhìn anh ta, nhưng gương mặt vẫn không chút biểu cảm.
– Trời ơi là trời! Tôi đang nói chuyện với một khúc gỗ hả? Khúc gỗ ơi, làm ơn cười một cái được không? Cô biết cười không đấy?
– Cười?
Đúng là Mễ Bối không biết cười, cô viết lên giấy:
– Tại sao phải cười?
– Cười mà cũng không biết à? Trời ơi! Cho tôi một phát chết quách đi cho xong… Tuổi thơ của cô chắc là bi thảm lắm hả? Vui thì cười chứ làm sao? Để tôi dạy lại cô lần nữa! Cười… thế này này… Anh ta toét miệng cười với Mễ Bối, để lộ hàm răng trắng đều đặn.
– Con gái chỉ cần hơi mỉm cười là được, môi phải hướng lên trên một chút! Tốt nhất là để lộ ra hai cái răng cửa, mắt phải sáng bừng lên nhìn đối phương…
Nụ cười của anh ta rất rạng rỡ.
– Bây giờ anh đang vui phải không?
Mễ Bối viết lên tờ giấy.
– Ừm…
Gã nam sinh ngồi cùng bàn với cô ngẩn ra. Phải rồi, mình đâu có vui mà sao phải cười với cô ta làm quái gì?
– Ngu ngốc! Cười không nhất định là vui, khóc cũng chưa chắc đã buồn! Bây giờ tôi cười không có nghĩa là tôi vui, chỉ là cười cho cô xem thôi! Nào, cười lên một cái xem nào!
Mễ Bối khẽ nhướn môi lên trên y theo lời anh ta hướng dẫn như một cái máy, mắt không dám nhìn đối phương, thẹn thùng cúi gằm xuống đất.
– Xấu, xấu chết đi được! Đúng là đồ ngốc!
Chẳng ngờ, sau khi nhìn thấy Mễ Bối cười, anh ta ngây ra trong một giây rồi vung tay vỗ vào gáy cô một cái. Sau đó lại nghênh ngang ra khỏi lớp trong lúc thầy giáo đang say sưa giảng bài.
Không ai thấy gương mặt đỏ bừng của anh ta. Mạc Ngôn Hy, hôm nay đã được tiên nữ ban cho một nụ cười.
(Còn tiếp)
Yêu anh hơn cả tử thần (8)
Trong tiếng ve kêu mùa hè đó, Mạc Ngôn Hy đưa tay lên xoa xoa bên má lần đầu tiên bị mẹ cho ăn tát.
Tối hôm ấy, Cửu Hoàng tử lại vào giấc mộng của Mễ Bối.
– Mễ Bối, hôm nay có người bắt nạt nàng phải không?
Mễ Bối nghiêng đầu nghĩ ngợi, đúng là có người đã cốc nàng hai cái.
– Không có ai mà.
– Thật không?
– Ư…
Đúng là không có, người đánh Mễ Bối chẳng hề mạnh tay, hơn nữa, anh ta còn dạy cô cười nữa.
Con gái chỉ cần hơi mỉm cười là được, môi phải hướng lên trên một chút!… Anh ta nói.
…
Đến nhà họ Mạc được một tuần, một hôm, vừa đi học về đến cửa Mễ Bối đã bị bà Mạc kéo vào. Trông bà có vẻ rất phấn khởi:
– Tối nay, Hy Hy sẽ về nhà ăn cơm đấy! Tự nó nói ra nhé! Con thấy không, trong lòng nó vẫn còn cái nhà này!
Mẹ biết mà! Tất cả đều là nhờ công của con cả đấy!
Mễ Bối nghe mà chẳng hiểu gì hết.
Mễ Bối không quan tâm cậu chủ nhà họ Mạc có về hay không, cô tháo chiếc nịt cổ tay ở chân xuống, vết thương cũng đã lành hẳn. Vú Lý thấy cô chủ đang ngồi ngoài vườn chuyên tâm giặt thứ gì đó, bèn vội vàng chạy tới giúp đỡ, nhưng bị Mễ Bối mặt đỏ, tía tai xua đi. Chiếc nịt cổ tay được Mễ Bối giặt sạch, treo trên giàn phơi, tỏa ra mùi hương thoang thoảng của bột giặt. Cô ngước mắt lên nhìn nó, tập mỉm cười.