Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái – Chương 47- 48- 49
Chương 47:
– Thế là mày bị chuyển sang A2 rồi à ? – Ông anh tôi ngạc nhiên khi nghe tôi tâm sự.
– Ò, chán chết được ! – Tôi rầu rầu đáp.
– Ngu, A2 là lớp vip, tao đang học này, mày học bên đó, ra về thì đi chơi với tụi A1, có sao đâu ! – Ổng cốc đầu tôi.
– Èo…lớp vip là thế nào ? – Tôi nhăn nhó xoa đầu.
– Bọn trong đó học cũng khá lắm, còn đứa nào mà giỏi thì giỏi kiệt xuất luôn, như tao đây này, hề hề ! – Ổng vênh mặt cười tự mãn.
– Èo, thế đua gì lại tụi nó ! – Tôi đâm chột dạ.
– Mà ai chủ nhiệm A2 thế ? – Ổng liếm môi hỏi.
– Cô Nhi, chị cô Hiền ấy ! – Tôi trả lời.
– À, thế mày sướng rồi, nhất mày luôn ! – Rồi ổng vỗ vai tôi cười đểu.
– Là sao ? – Tôi thắc mắc chẳng hiểu gì.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
– Là mày liệu hồn mà học, đừng có để mất mặt tao ! – Đột ngột ổng trừng mắt sừng sộ.
– Ặc…gì ghê thế ? – Tôi rụt cổ chạy dài, xớ rớ có khi lại ăn đòn.
Trưa hôm đó tôi lên lớp sớm hơn mọi ngày, vô phòng A2 tôi ngồi quan sát hết 1 lượt theo lời chỉ điểm của ông anh, phải biết mặt hết bọn cán sự bộ môn của tụi nó để mà nhìn mặt còn chém gió. Tôi dòm bọn này ra chiều uý kị lắm, tụi nó trong mắt tôi lúc này ghê gớm lắm, đứa nào cũng chăm chăm ngồi ôn bài, chả bù cho bên A1, vui vẻ hơn nhiều. Ngồi quan sát một hồi chẳng được gì ngoài việc nhận diện thêm mấy con mọt sách, thế là tôi tót ra khỏi chỗ đi sang bên A1 ngồi chơi.
– Qua làm gián điệp à mày ? – Thằng T chặn họng tôi.
– Ò, theo dõi xem…mày có rách quần ko ? Về tao báo cáo với lớp ! – Tôi chơi đòn hiểm ngay quá khứ đau thương của nó.
– Mày giỡn mặt bố à ? – Thằng T sầm mặt.
– Hề hề, ai bảo giỡn tao trước ! – Tôi cười khi dễ nó.
– Ủa thánh N, qua đây làm gì thế ? – Thằng D thấy tôi hỏi.
– Qua chơi, ko được à ? – Tôi hất hàm nói.
– Ấy ấy, thánh ngồi đi để em lấy nước ! – Thằng D vờ cung phụng.
– Hề hề, tốt ! – Tôi khoan thai ngồi xuống.
Vừa lúc đó thì Tiểu Mai ôm cặp vào lớp, nàng hơi sững người lại khi thấy tôi, rồi gật đầu chào và bước tiếp về chỗ. Tôi cũng chả buồn thắc mắc, giờ chỉ ngóng cho em Vy lên lớp để nhìn 1 chút rồi lại sang bên A2 mà chiến đấu vì danh tiếng A1.
– Ủa N ? Sao chưa về lớp ? – Em Vy bước vào.
– Hì, thì lớp ở đây mà ! – Tôi cười cười.
– Giỡn nữa, sắp vào lớp rồi đấy, cờ đỏ tới kìa ! – Em ấy nhìn chừng ra ngoài.
– Chẳng sao, ở kế bên chứ mấy, chạy vèo qua là xong ! – Tôi khoát tay đáp.
– Chà, tình tứ quá, học bên kia cũng ngóng nàng ở bên này ! – Nhỏ H ngồi trên cũng hóng chuyện xuống dưới.
– Ghen tị hở ? – Em Vy bĩu môi.
– Đâu dám, hì hì ! – Rồi nhỏ H quay lại lên trên.
Tôi thoáng thấy Tiểu Mai khẽ nhíu mày, cũng có thể là do tôi lầm, vì ngay sau đó nàng lãnh đạm trở lại.
– Thôi, về nhé ! – Tôi quay sang nói với em Vy.
– Ừ, ra về gặp ! – Em ấy cười gật đầu.
Chẳng hiểu tại sao chỉ một cái khẽ nhăn mặt của Tiểu Mai lại có thể làm tôi chột dạ mà hết dám tình tứ với em Vy, và một cái lật sách loạt soạt lạnh lùng cũng đủ để tôi thót tim mà tự biết đường tót về phòng A2, chả dám léng phéng thêm lúc nào nữa.
Bọn A2 đang tổ chức truy bài đầu giờ, đúng như tôi dự đoán, thằng nhãi đọ Toán với tôi hôm hái hoa học tập là cán sự Toán của A2, và con nhỏ ngồi cạnh bên là cán sự Hoá, tôi đâm hoảng vì hôm đó lỡ trót đắc tội với cả 2 đứa tụi nó. Thằng này đang đứng giải bài trên bảng, và con nhỏ kia thì đang viết ra mấy cái phương trình phản ứng hoá học. Tôi cũng vờ lật sách ra mà chăm chú ngồi xem, chẳng dám hó hé nửa lời, chứ lính mới mà bố láo thì có mà cạp đất ăn.
Giờ Hoá, thầy gọi tên nhỏ cán sự lên kiểm tra bài, tôi mừng thầm, thế là có cơ hội quan kiến tài nghệ quân địch rồi, mà kể cũng lạ, tôi ngồi ngay lớp mình mà cứ luôn nghĩ đây là hang ổ đối phương, và tôi thì là điệp viên nằm vùng vậy.
Thầy ra một bài khá hóc búa, nhưng tôi biết nếu con nhỏ này làm giống cách của tôi thì xem như nó cũng tàm tạm, nhưng sẽ còn thua xa thằng T, chắc chắn cán sự Hoá 10A1 sẽ có cách giải quyết hay hơn và nhanh hơn.
Không ngoài dự đoán, nó chốt ngay cái đáp án với cách giải mà tôi đã viết trong vở, và tươi cười ôm vở bước xuống sau khi nhận điểm 10 tròn trĩnh, tôi thì thầm tặc lưỡi lắc đầu, nếu là thằng T ở đây thì bọn này chỉ có mà trố mắt ra nhìn.
– Ông cười cái gì đấy ? – Nhỏ cán sự này ngồi ngay trước mặt tôi, và giờ thì đang nheo mắt hỏi.
– Ơ…mình đâu có ! – Tôi giật mình kinh hãi.
– Chê cách giải tui dở chứ gì ? – Nhỏ này bĩu môi.
– Làm gì có…chứ ! – Tôi lúng búng đáp.
– Ai chẳng biết A1 bọn ông xem thường A2 bọn tôi lắm ! – Nó truy tôi tới cùng.
– Bậy… ! – Tôi chối biến, dù nhỏ này nói đúng thật.
– Hứ ! – Rồi nó ngúng nguẩy quay lên trên.
Con nhỏ này bị điên rồi, học quá sinh hoang tưởng rồi, 10A2 là lớp chọn xếp trên 10A1 một bậc mà nó bảo bọn tôi xem thường cái gì chứ !
Tôi thầm hãi hùng bọn con gái A2 , nhỏ cán sự Hoá quay lên trên còn xì xầm cái gì với bọn con gái trên kia, rồi chúng nó quay xuống nhìn tôi mà cười khúc khích. Tôi hơi bị điên lên rồi đấy, đừng tưởng ma cũ mà có thể bắt nạt được ma mới, con gái bố cũng chả ngán đâu, để rồi xem ! Tôi nghiến răng trèo trẹo, ra chiều hung hăng lắm, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ ta đây là học sinh mới hãy còn rụt rè e ngại lắm !
Đến giờ Toán, cô Nhi bước vào, tôi nhớ lại lời đe doạ đầy nguy hiểm của ông anh, cảm giác phải làm sao để đừng mất mặt ổng làm tôi đâm hoảng, trên nữa là bữa cô Hiền cũng có nói cô Nhi biết là tôi…hơi bị xịn Toán rồi, giờ lỡ mà sơ sẩy chút định thì tôi mất đến 3 cái mặt, mặt ông anh và mặt tôi, tệ hơn nữa là mặt mũi A1 mà tôi đã và đang đường hoàng mang đi khắp nơi.
– Cầu trời cho đừng núm đầu mình lên ! – Tôi núp mặt sau cuốn sách toán lầm rầm trù ếm, và cầu mong cho cái định lí xui xẻo của tôi nó đừng xảy ra.
Và nó ko xảy ra thật, đến hết giờ truy bài tôi vẫn ko bị kêu lên bảng, dù mấy bài trên kia chỉ là muỗi chích voi so với trình độ của tôi.
– Các em mở sách ra, chúng ta học bài mới ! – Cô Nhi nói trên lớp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít ra cũng qua được bữa hôm nay, đợi vài hôm sau cho tôi quen phong thuỷ A2, lấy lại tinh thần rồi mới mong chiến đấu với bọn mọt sách này được. Nhưng tôi mừng chưa được bao lâu thì gặp hoạ, dạy xong bài mới, cô Nhi cho cả lớp làm toán…chạy, thể loại này mới, thầy Toán bên A1 chưa cho chúng tôi làm bao giờ, nhưng đại loại là gọi 4 người lên bảng cùng làm 1 bài, và xem ai giải nhanh và đúng hơn thôi.
Cô Nhi gọi tên phía trên lớp, tôi thì rụt cổ thầm mong đừng đến lượt mình, nhưng định lí xui xẻo đã ko xảy ra thì linh cảm chết toi kia lại mò đến, thế quái nào tôi lại cảm giác được rằng thể nào tôi cũng sẽ bị kêu lên bảng, nhất là khi cô Nhi lia tia nhìn đến chỗ tôi, và tôi chẳng thể nào nhìn đi chỗ khác được, một phần là vì lòng tự tôn, quyết ko để mất mặt 10A1 được.
– D.A và T.N lên bảng đi ! – Cô Nhi gọi tên 2 đứa.
Tôi lò dò lên bảng, tay lựa đại cục phấn rồi bước lên bục giảng, và thằng cán sự Toán cũng khinh khỉnh đi lên theo, hoá ra nó tên là D.A, đứng kế bên tôi mà nó còn cười nhạt, tôi ức ko chịu được.
Bài toán khá là hóc, có đến 3 định lí cần được áp dụng luân phiên, tôi còn đang nhíu mày suy nghĩ thì 3 đứa kế bên đã cầm phấn viết rột rột, nghe như tiếng gươm chạm vào khiên của thiên binh vạn mã A2 đang thị uy tôi vậy.
Nhưng thánh thì mãi là thánh, dù có đi từ A1 sang A2 thì tôi cũng vẫn là thánh N, hề hề ! Tôi nghĩ chút rồi cầm phấn viết ra một loạt, gạch dưới đáp số cái roẹt như nhát gươm kết liễu, rồi để phấn cái cạch rõ to xuống bàn, đường hoàng bước xuống lớp khi 3 đứa kia còn đang ngơ ngác trên bảng, và ít giây sau thì thằng D.A mới giải xong, bước xuống lớp đầy vẻ bất nhẫn ko thừa nhận chiến cục.
Hiển nhiên là tôi giải đúng, và lại còn giải nhanh nhất, bảo sao cô Nhi ko cười cười nhìn tôi như thể xác nhận tôi đúng là em trai của ông anh phát xít ở nhà, và bảo sao bọn A2 ko xầm xì nhìn tôi, chắc bọn nó cũng định tôn tôi lên làm thánh luôn ko chừng, hề hề ! Tôi khoái mê tơi nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh lùng giống Tiểu Mai, làm như mấy bài này chỉ là muỗi chích, trình ta đây vẫn còn cao hơn thế cơ, dù chỉ ít phút trước tôi còn run như cầy sấy, và chỉ bình tĩnh trở lại khi nhận ra bài toán đó đúng là bài mà tôi vừa giải ngày hôm qua, tất nhiên là vừa giải vừa xem…đáp án, hên hú hồn !
Giờ ra chơi, đã có đứa xuống yêu cầu được diện kiến với thánh, ác nỗi đó lại là nhỏ cán sự Hoá vừa trêu tôi đầu giờ.
– Chà, bạn cũng giỏi ghê hén ! – Nhỏ này chuyển sang xưng hô lịch sự hơn.
– Ừ, cũng bình thường ! – Tôi vờ khiêm tốn.
– Eo ơi, một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu nhé ! – Nhỏ tủm tỉm cười.
– Ấy…ko có.. ! – Tôi hoảng vía, ko lẽ con gái ở đâu cũng lém lỉnh như em Vy, đều có thể kê tủ đứng vào miệng tôi được.
– Hôm nào bày Toán cho mình nhé, cũng muốn nhờ D.A mà hắn hách quá ! – Nhỏ này nói thật nhỏ để thằng D.A ngồi trên ko nghe.
– Ừ..ừ ! – Tôi cũng rì rầm với nó, thầm nghĩ là còn khuya ông mới bày.
Cả đoạn đường về hôm đó tôi cứ cười hềnh hệch mãi, tự hãnh diện vì mình đã ko làm mất mặt A1, chắc giờ bọn A2 đang nghĩ đứa nào bên A1 cũng xịn như tôi, hề hề !
– Làm gì mà cười mãi thế ? – Em Vy ngạc nhiên hỏi.
– Ấy…ko có gì ! – Tôi giật mình.
– Hay có em nào tán bên đó rồi ? – Em ấy nheo mắt.
– Bậy, đã nói hôm bữa rồi mà ! – Tôi chối ngay.
– Ừa, hì hì ! – Em nó cười cười.
Phen này thì thánh N sẽ lại toả sáng ở 10 A2 thôi, chẳng chóng thì chầy, cơ mà tôi quên mất, sang A2 rồi thì ai bày bài Anh ngữ cho nữa, em Vy đâu có nhắc bài được nữa, tôi cũng ko copy bài của đứa cạnh bên được, úi dà, chuyện này cũng khá là căng đấy, nhất là lỡ tôi chém gió bậy bạ như hồi đầu năm thì bọn nó có mà cười cho thối cả thánh chứ chẳng chơi !
Chương 48:
Tối hôm đó, ăn cơm xong tôi ra trước sân nhà ngồi hóng mát, trong đầu vẫn còn lâng lâng vì hương vị chiến thắng thằng D.A lúc chiều, cho đáng đời cái tội dám cười khi dễ, cười ngạo nghễ vị thánh của 10A1.
– N ơi, có nhà ko ? – Là giọng của Tiểu Mai.
– Ơ…đợi chút ! – Tôi giật mình, sao nàng lại đến nhà vào lúc này, vội chạy vào trong khoác đại cái áo sơ mi.
– Mai vào được không ? Có chút chuyện cần nói ! – Nàng dựng xe đứng trước nhà tôi, cười dịu dàng nói.
– Ừ , ừ, vào đi ! – Tôi mở cửa, lòng ngạc nhiên ko để đâu cho hết, mấy hôm nay trông nàng lạnh lùng với tôi thế mà sao hôm nay lại chủ động thế nhỉ.
– Tao cũng vào nhé ? – Giọng con trai kế sau đó.
– Ai thế…ớ…thằng… ? – Tôi ngờ ngợ, cái giọng này quen quen.
– Tao, H.N đây mà ! – Thằng này lên tiếng xác nhận.
– Ừ, vào đi ! – Tôi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hoá ra là thằng H.N ở tổ 1 , thằng này trùng tên N với tôi, nhưng ít chơi thân, vì trong lớp nó ít tiếp xúc nhiều, và có vẻ cũng khá khép kín. Mà chết, hông lẽ thằng T nói thật, bây giờ Tiểu Mai chuyển sang cặp với thằng H.N, vậy còn đứa con trai ngoài biển hôm bữa là sao nữa đây ?
– Ngồi đi, N lấy nước ! – Tôi nhìn Tiểu Mai nói.
– Ừ, cảm ơn ! – Nàng hấp háy mắt nhìn tôi cười, vẻ lạnh lùng mấy hôm vừa rồi bay đâu mất dạng.
– Vậy…2 người tới có chuyện gì không ? – Tôi rót nước ra ly, mời cả hai, nhấn nhá từ “ hai người “ để xem tình hình là thế nào đây.
– À, chuyện này thì phải để H.N nói rồi ! – Tiểu Mai cười tỉnh rụi đáp.
– Gì thế ? – Tôi quay sang hỏi thằng H.N
– Là như vầy, mày…bị chuyển lớp là do tao ! – Nó dè dặt thú nhận.
– What…cái gì… ? – Tôi bật ngược dựa hẳn vào ghế.
– Tiếng Anh luôn, ghê ! – Tiểu Mai tủm tỉm cười.
– Không, N..nhầm, mày nói rõ ra đi ! – Tôi lúng búng đáp.
– Thì vầy, thực ra tao nhờ mẹ tao là cô Thanh dạy Sử ấy, xin cho tao đầu học kỳ này qua 10 A2 học, vì bạn bè tao hồi cấp 2 bên đó nhiều hơn ! – Nó nói chầm chậm.
– Ra vậy, rồi sao nữa ? Sao mà tao lại bị chuyển ? – Tôi đâm sốt ruột.
– Tao cũng ko rõ là mẹ tao nói với thầy hiệu trưởng làm sao, mà lại thành ra chuyển nhầm mày sang A2, chắc do tao với mày trùng tên nên người ta nhầm lẫn chỗ nào đó ! – Thằng này nhún vai đáp.
– Rồi giờ sao ? Mày về nhờ cô Thanh xin cho tao về lại A1 được ko ? – Tôi liếm môi, ngồi nhấp nhổm ko yên.
– Mẹ tao định làm vậy ngay từ hôm bữa đầu tuần kìa, nhưng lúc đó lại kẹt công tác ở trường thị trấn, nên chiều nay về tao mới nói với mẹ tình hình là như vậy, giờ mẹ tao chắc đang ở nhà thầy hiệu trưởng nói chuyện lại rồi, nếu được thì mày có thể sẽ về lại A1, còn tao chắc qua A2 ! – Nó nói đến đâu tôi nghe như mở cờ trong bụng đến đó.
– Ừ, được đấy, cảm ơn mày nhiều nha ! – Tôi hớn hởn bắt tay nó.
– Èo, tao chưa xin lỗi mày thôi, mày còn cảm ơn tao làm gì ! – Thằng H.N quệt mũi đáp.
– Lỗi phải gì, về lại được là tao mừng rồi ! – Tôi cười tít mắt.
– Ừm, thì vậy ! – Nó gật gù.
– Mà…vậy thì liên quan gì đến Mai ? – Tôi ngạc nhiên, và hỏi xong thầm tự trách mình ko tế nhị chút nào, có thể là nàng đang đi chơi với thằng này lắm chứ.
– Là do này, lúc đầu tao định ko nói gì với mày đâu, đợi mày được chuyển về lại A1 rồi, tao sang A2 thì tự khắc mày sẽ biết, nhưng….Trúc Mai nằng nặc bảo tao phải sang nhà mày nói rõ mọi sự ! – Nó ngập ngừng giải thích.
– Sao…Mai biết mà bảo…. ? – Tôi đi từ dấu hỏi này sang dấu hỏi khác.
– Hì, hôm mà N nhận thông báo chuyển lớp ấy, mình cũng bất ngờ lắm, nhưng nghĩ lại thì chắc gia đình N cũng sẽ ko xin chuyển sang A2 đâu, vì nếu có chắc N cũng nói cho vài người bạn thân biết rồi, thế nên chẳng hà cớ gì nhà trường lại chuyển 1 học sinh sang lớp khác ngang xương vậy được, trừ khi là có nhầm lẫn thôi ! – Nàng vuốt tóc từ tốn nói – Lúc đó tình cờ Mai thấy bạn H.N ngồi kế bên bạn H thì có vẻ ngạc nhiên lắm, Mai cũng tưởng là H.N đang bất ngờ vì biết N chuyển đi, nhưng đến khi nghe…. ! – Nàng dừng lại đột ngột, đưa mắt sang nhìn thằng H.N
– Mai nghe gì ? – Tôi nhìn cả hai mà hỏi.
– Tao lúc đó nói “ Nhầm người rồi, nhầm rồi ! “, mà nói nhỏ thôi, hổng dè Trúc Mai nghe được, thế là hôm đó cứ gặng hỏi tao mãi ! – Nó trầm giọng xác nhận thay cho Tiểu Mai.
– Chà…ra vậy ! – Tôi cuối cùng cũng thông suốt mọi chuyện, kể cả chuyện thằng T bảo Tiểu Mai hôm giờ chủ động bắt chuyện với đứa khác, hoá ra là yêu cầu thằng H.N sang thú tội với tôi.
– Vậy thôi, tao về nghen, chắc giờ mẹ tao cũng về nhà rồi, chắc nội trong ngày mai hoặc ngày mốt mày được chuyển về lại thôi ! – Thằng H.N đứng dậy.
– Ừ, mà…sao nhà mày xin được thầy hiệu trưởng chuyển đi dễ thế ? Hôm bữa thầy Phương cũng xin cho tao mà đâu được ! – Tôi tò mò hỏi.
– Èo…thầy hiệu trưởng là bác ruột tao đấy ! – Nó vừa nói vừa ra ngoài dắt xe.
– Thế à ? Hèn gì, nhất mày rồi đấy, cảm ơn nhá ! – Tôi tiễn nó ra cổng.
– Ừ, tao về đây ! – Rồi nó đạp xe dông thẳng
– Vậy mình cũng về đây ! – Tiểu Mai bước ra ngoài.
– Ơ, Mai ở lại chơi chút đi, mẹ N sắp về rồi đấy ! – Tôi nhìn nàng đầy biết ơn.
– Hì, mình về ôn bài nữa, để khi khác ! – Nàng cười lắc đầu.
– Ừ… ! – Tôi hơi hụt hẫng, định khoe với mẹ là nhờ nàng mà tôi sắp về lại được A1.
– À, ngày mai N cứ đem sách vở theo thời khoá biểu của 2 lớp A1 với A2 luôn cho chắc, có gì đỡ phải chép bài lại. ! – Nàng dặn tôi.
– Ừ, nhớ rồi, vậy Tiểu Mai về cẩn thận, cảm ơn nhiều hen! – Tôi cười tươi, dắt xe nàng ra ngoài cổng.
– Hì, vậy về nhé ! – Nàng cũng gật đầu chào lại.
Tối hôm đó tôi chẳng tài nào ngủ được, nằm lăn lộn mà mong cho đến sáng, rồi sáng ngồi vật vạ trên bàn mà mong cho đến trưa để được đường đường chính chính quay về lại 10A1 tiếp tục làm thánh.
Trưa hôm đó, tôi lên lớp thật sớm, sụn cả tay vì cái cặp hôm nay nặng gấp đôi mọi hôm, cơ mà đó chẳng là gì cả, tôi ngồi hồi hộp chờ đợi thời khắc mình được giải phóng.
Đến khi cô Nhi bước vào lớp lúc đầu giờ, dù rằng theo khoá biểu tiết đầu là môn Vật Lí chứ ko phải môn Toán, thì tôi dự là có biến rồi.
– T.N đứng dậy đi, cô có chuyện cần nói ! – Cô Nhi gọi.
– Dạ ! – Tôi khấp khởi mừng thầm trong bụng, y chóc rồi.
Nhưng bọn trong lớp A2 thì lại tưởng tôi đắc tội gì đây, hồi hộp nhìn theo.
– Vì một số nhầm lẫn nên em T.N sẽ được chuyển về lại 10A1 ! – Cô Nhi thông báo, và tôi thì như muốn nhảy cẫng lên như trẻ con được kẹo.
Tôi cười tươi bước theo cô Nhi ra khỏi lớp, chẳng buồn nhìn lại bọn A2 đang ngơ ngác, thế là thôi nhé từ đây, bái bai chú D.A, hẹn so tài với chú ở dịp khác, bái bai luôn em cán sự Hoá, hề hề !
– Em cũng muốn về lại A1 à N ? – Cô Nhi đi cạnh bên hỏi.
– Dạ, cô bảo là em được chuyển về mà ! – Tôi ngạc nhiên.
– Ừ, nhưng nếu em muốn thì vẫn có thể được ở lại A2 ! – Cô Nhi nói, vẻ hơi tiếc.
– Dạ…nhưng em muốn về A1, đang quen nhiều bạn hơn ! – Tôi cảm thấy khó khăn khi xác nhận lại quyết định 1 lần nữa, vì dù gì cô cũng từng dạy qua ông anh tôi, và tôi còn dự định sắp tới sẽ đăng kí học thêm Toán ở nhà cô.
– Ừm, chắc cô Hiền cũng lên lớp rồi ! – Cô Nhi gật đầu đáp.
Dĩ nhiên, tiết đầu hôm nay là tiết Anh ngữ của cô Hiền mà, 2 cô chủ nhiệm gặp nhau để thông báo trước lớp, hoàn hảo quá rồi còn gì, cứ y như là ông trời đã sắp đặt cho tôi bằng mọi giá phải về lại A1 vậy. Ôi, chưa bao giờ tôi thấy yêu tiết Anh văn đến thế, hề hề !
Cô Nhi và tôi bước vào 10A1 trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, dĩ nhiên là trừ cô Hiền, thằng H.N và Tiểu Mai ra.
– Cô thông báo thế này, từ giờ H.N sẽ chuyển sang 10 A2, còn T.N sẽ được chuyển lại về 10A1, vì một chút nhầm lẫn của nhà trường thôi ! – Cô Hiền nói trước lớp.
Rồi cô Nhi bước tới nhận học sinh mới là thằng H.N, và cô Hiền nhận lại học sinh cũ là tôi, thánh T.N, thủ tục hoàn tất y như trao trả tù binh sau chiến tranh, và thằng tù binh là tôi lúc này đây đang vui mừng hết lớn.
– Em về chỗ đi N ! – Cô Hiền cười cười bảo.
– Dạ ! – Rồi tôi ôm cặp mò xuống lại chỗ cũ.
Lúc đi ngang qua tổ 1, tôi gật đầu cười cảm ơn với Tiểu Mai, nàng cũng đang khẽ nhìn tôi, mắt ánh lên vẻ hân hoan.
Thằng D hú lên rồi vỗ tay đầu tiên, kéo theo đó là tràng vỗ tay rào rào của cả lớp, K mập chẳng quan tâm nó là lớp trưởng gì sất, đập bàn ầm ầm hùa theo, thằng L thì cười ngoác ra cả mang tai, bước ra chỗ ngồi mà khoác vai tôi, giả vờ phủi bụi trên ghế rồi ấn tôi ngồi xuống, tôi thấy mình y hệt…Napoleon.
– Hé hé, biết mà, thánh sao mà đi được ! – Thằng D tí toét.
– Báo cáo tình hình đê, A2 có điểm mạnh điểm yếu gì ko ? – Thằng T phụ hoạ.
– Xem cái mặt sướng chưa kìa ! – Nhỏ P lè lưỡi.
– Thế là tuần sau đá giao hữu với A2, đè bẹp được tụi nó rồi, mày đừng nể tình 2 bữa học đấy N ! – Thằng L vỗ vai tôi.
– Vậy mà bữa giờ nó chia tay lâm ly bi đát quá ! – K mập phá lên cười hô hố.
Chắc chắn 1 điều, rằng bây giờ lớp tôi đang ồn ào nhặng xị nhất dãy hành lang, và đảm bảo bọn A2 sát bên cũng nghe được và hiểu được tại sao lại như vậy. Rất đơn giản, thánh N đã trở lại với 10 A1, tôi cười đầy sung sướng.
– Trật tự nào, hôm nay cũng trễ rồi, cô miễn truy bài vậy, các em học bài mới ! – Cô Hiền gõ gõ thước kẻ lên bàn.
– Yà hú, đúng là song hỷ lâm môn ! – Thằng C khoái chí tử.
– Về trước đây, lo mà rèn chân nhé ! – Giờ ra về, thằng L vỗ vai tôi dặn.
– Ok, chú cứ lo hão ! – Tôi khoát tay đáp.
– Tối đi net nha mậy, tao khao ! – K mập ôm cặp ra ngoài.
– Ố ồ, được, gì chứ được bao là anh đi liền ! – Tôi sướng mê tơi.
Tôi chở em Vy về nhà, tôi cười tủm tỉm, em nó thì đỏ mặt.
– Hôm bữa đằng ấy nói gì ấy nhỉ ? Quên mất rồi ! – Tôi chọc.
– Thì thôi, quên luôn i ! – Em ấy ngượng ngùng, đập lưng tôi nói.
– Bậy, sao quên được, lãng mạn tình cảm lắm ! – Tôi được thể làm tới.
– Ghét cái mặt, vừa được về đã giở trò ! – Em nó bĩu môi.
– Hì hì, giỡn chút ấy mà, về nhé ! – Tôi cười cười.
– Ừa, mai gặp ! – Vy gật đầu đáp, cũng cười thật tươi.
Tôi đạp xe mà lòng hớn hở tràn đầy, cảm thấy đời sao tươi đẹp quá thể, mới hôm trước còn rầu rĩ thì hôm nay cứ như trúng số, đúng là sự đời biến ảo khó lường, hoạ phúc cứ vờn nhau mà đến lẫn lộn. Cơ mà tôi được vầy cũng là nhờ Tiểu Mai, vậy là tôi lại nợ nàng thêm một lần nữa rồi, thầm nghĩ đến vẻ lạnh lùng của nàng hôm trước mà tôi tự trách mình ko hiểu chuyện, đằng sau vẻ lạnh lùng cố hữu ấy lại đầy nhiệt thành, hôm nào phải mời nàng đến nhà dùng bữa cơm để thánh N…có dịp cảm tạ thôi !
Chương 49:
Thánh nói là làm, có ơn phải trả, buổi chiều vài hôm sau, tranh thủ lúc em Vy đi họp Đoàn sau giờ học, vừa thấy Tiểu Mai dắt xe ra cổng là tôi trờ xe đến ngay.
– Tiểu Mai, tối nay qua nhà N nha ! – Tôi cười cầu tài.
– Chi vậy N ? – Nàng để cặp vào giỏ xe, nhìn tôi thắc mắc.
– Qua nhà N ăn tối, nhé ? – Tôi ra vẻ nhã nhặn.
– Hì, ừ, vậy mấy giờ mình qua ? – Nàng mỉm cười.
– Tầm 7h nha ! – Tôi liếc nhìn đồng hồ.
– Có cần Mai đem thêm gì qua nhà ko ? – Tiểu Mai hỏi.
– Không, N mời mà, vậy nhé ! – Tôi khoát tay.
– Ừa, 7h mình đến ! – Nàng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tôi cấp tốc chạy xe về nhà, định bụng sẽ nhờ mẹ nấu thêm vài món, gì chứ Tiểu Mai qua là mẹ tôi chắc chắn sẽ làm ngay thôi. Nhưng người tính ko bằng trời tính, tôi dù đã lớn tướng lớp 10 nhưng vẫn chưa bỏ được cái tật láu táu từ nhỏ.
– Mẹ về chưa đại huynh ? – Tôi dắt xe vô nhà, vừa kịp thấy ông anh dắt xe ra.
– Về lâu rồi ! – Ông anh tôi nhún vai đáp.
– Hên quá ! – Tôi thở phào.
– Nhưng lấy hành lí rồi đi công tác luôn, chiều mai mới về lại ! – Ổng tiếp lời.
– Sặc, rồi cơm tối sao đây ? – Tôi chết đứng.
– Tao đi sinh nhật bạn rồi, mày tự làm mì tôm hay ra ngoài ăn đi ! – Ổng nói tỉnh queo.
– Ơ…… ! – Tôi đâm hoảng.
– Tránh ra bố đi, lảng vảng tao đạp văng xoáy giờ ! – Rồi ổng dắt xe dông luôn.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, thế này thì tèo rồi, chẳng ngờ mẹ tôi đi công tác bất ngờ, mà lỡ hẹn với Tiểu Mai rồi, giờ không lẽ gọi điện bảo nàng đừng qua, hoặc rủ đi ăn ở ngoài thì có mà nhục chết. Tôi ôm đầu đi qua đi lại trong nhà suy nghĩ, bộ tịch như ông cụ non, suy nghĩ, suy nghĩ, thây kệ, lỡ đâm lao thì đành phải theo lao thôi, tôi quyết định thử tài làm bếp, biết đâu lại phát hiện ra mình có thêm một tài năng nữa thì sao ?
Nhưng từ nghĩ đến làm là cả một chuyện lớn, trong tủ lạnh nhà tôi giờ chỉ còn rau cải với trứng gà vịt, còn lại toàn là Sting với trái cây. Tôi thẫn thờ nhìn vô tủ lạnh rồi lắc đầu ngao ngán, hông lẽ giờ đãi Tiểu Mai tô mì tôm rồi đập cái trứng vô ?
Tôi ngồi nhìn đống trứng mà suy nghĩ nên làm gì với tụi nó, ngoài mì tôm với nấu cơm ra thì tôi chả biết nấu món gì sất, mặt thì mỗi lúc một đần ra mà chẳng le lói thêm được ý tưởng nào cho ra hồn, cuối cùng tôi tặc lưỡi quyết định cầm máy gọi phone…
– Alo ! – Giọng em Vy phía bên kia.
– Ừ, N nè ! – Tôi thở phào, vị cứu tinh đã xuất hiện.
– Gọi em có gì vậy chàng ? – Em ấy bông đùa.
– Hic, bày N nấu món gì với trứng gà đi, món gì cũng được, mà dễ dễ nấu thôi ! – Tôi cười méo xệch.
– Sao thế ? – Vy ngạc nhiên.
– Nhà N đi hết rồi, mà ngán mì tôm quá ! – Tôi dóc tổ, cho vàng cũng ko dám nói là nấu cho Tiểu Mai.
– Ừ…thế biết nấu ko đấy ? – Em ấy tần ngần hỏi.
– Bày đi mới biết chứ ! – Tôi sốt ruột.
– Trứng thì có trứng luộc, trứng chiên, trứng kho, còn vài món nữa mà hơi khó ! – Vy đáp.
– Vậy cái nào dễ làm nhất, mà nhanh nhất ? – Tôi liếm môi.
– Ừ thì trứng luộc, trứng chiên ! – Em ấy trả lời.
– Cũng được, bày N làm đi ! – Tôi thầm nghĩ 2 món này…chắc vừa đủ, nấu thêm cơm cũng được, còn đỡ hơn là chạy ra ngoài mua hay bảo Tiểu Mai đừng qua.
Tôi bày ra 8 quả trứng gà để trên bàn, bắt đầu làm theo lời em Vy dặn, đầu tiên là cho 4 quả vô xoong nhỏ, đổ nước vào và cho lên bếp, để lửa vừa, canh khoảng 15 phút bắc xuống lột vỏ ra là xong.
Ok, xong 1 món, chả có gì khó khăn, tôi bắt đầu thấy phục tôi quá, tự tin nhảy qua món thứ 2 là trứng chiên. Đầu tiên là đập trứng, bình thường tôi nhìn mẹ với ông anh đập nhẹ vào giữa quả trứng, sau đó tách đôi vỏ là xong, nhẹ nhàng gọn lẹ. Nhưng tôi loay hoay mãi mà ko tách đôi được ra, cuối cùng lỡ tay bóp vụn luôn, tô trứng lẫn cả mớ vỏ trong đó, thế là đi đứt quả đầu tiên. Lần này để cho chắc, tôi lấy muỗng đập vài phát trên đầu quả trứng, rồi ngồi lột vỏ, cuối cùng trút ngược nó xuống, hơi thủ công nhưng còn đỡ hơn là ăn trứng bể.
Hoàn thành chuẩn bị, đến phần pha gia vị, tôi tỉ mỉ chế mắm vào tô trứng, nhưng run tay thế quái nào mà cho cả đống vào, tôi ngẩn người ra một lúc rồi tặc lưỡi, chậc, chả sao, bỏ nhiều đường vô trung hoà lại là xong. Thế là 3 muỗng đường to bự được cho vào, sau đó là 1 thìa tiêu bột, hành lá, tôi phủi phủi tay rồi cho lên chảo dầu.
Nhưng vừa cho trứng vào chảo thì tôi giật mình bắn ngược ra sau quăng luôn cả tô trứng vào chảo dầu, chỉ vì vừa đổ trứng vô thì nó văng xèo xèo nhìn hãi ko tả được. Vài giây sau, tôi mặc áo tay dài, mắt đeo kính râm, một tay cầm cái nắp xoong to nhất mà che trước mặt, tay còn lại run run lấy cái tô ra rồi…đứng đó nhìn trứng đang từ từ chín dần. Tôi đợi thêm ít giây nữa nhưng lớp trên của trứng vẫn còn lỏng, mà bên dưới thì hình như lại nghe có mùi khét chứ chả phải mùi trứng chiên thơm phức mà mẹ tôi hay làm.
– Nấu sao rồi ? – Em Vy nghe máy.
– Hic, sao mà lớp dưới trứng chiên thì cháy mà lớp trên nó lại chưa chín nè ! – Tôi kể lể.
– Ông ơi, dùng cái giá inox to mà xúc phần dưới lên, rồi nghiêng chảo cho phần trên chảy xuống chứ ! – Em ấy thở dài.
Thế là tôi làm y lời em ấy nói, loay hoay mãi cả chục phút sau, rồi tốn gần 15 phút bày biện các thứ trên bàn, bữa ăn đầu tiên mà tôi làm bếp mới xuất hiện. Một dĩa trứng luộc, và 1 dĩa trứng chiên chỉ còn một nửa vì tôi đã cắt mấy phần bị khét bỏ ra ngoài, cắt mãi mà nó còn chừng 2 trứng, một dĩa rau xà-lách có sẵn trong tủ lạnh, và nồi cơm nghi ngút khói. Tôi đứng nhìn bàn ăn mà lắc đầu cười khổ, chả biết chút nữa Tiểu Mai nhìn thấy thì nàng sẽ thế nào đây.
Đúng 7h, Tiểu Mai dừng xe trước cổng nhà tôi.
– Vào đi, để N dắt xe cho ! – Tôi tắm rửa ăn mặc bảnh bao như Việt kiều về nước kiếm vợ.
– Ừa, cảm ơn N ! – Nàng cười nhẹ.
– Ủa, bọc gì vậy ? – Tôi thắc mắc khi nhìn vô giỏ xe nàng.
– À, bánh mình làm đấy, mang cho nhà N, hì ! – Tiểu Mai giải thích.
Tôi thầm nghĩ cuối cùng bàn ăn cũng đã có 1 món là ra hồn, mà lại là của Tiểu Mai làm mới chết. Tôi tặc lưỡi bước vô nhà, Tiểu Mai đi cạnh bên.
– Nhà N đi hết rồi, hì ! – Tôi rào trước, hi vọng nàng hiểu khi chút nữa nhìn bàn ăn “ thịnh soạn “ quá mức cho phép.
– Ừa, vậy à ! – Nàng gật đầu.
– Giờ làm gì ? – Tôi nhìn nàng cười méo xệch.
– Là sao N ? – Tiểu Mai thắc mắc.
– Ý N là giờ…ăn tối luôn hở ? – Trống ngực tôi đập thình thịch.
– Thì…N bảo Mai qua ăn tối mà ! – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
– Ừ…thì ăn vậy ! – Tôi ngoài cười mà trong bụng rầu rĩ.
Tiểu Mai đứng nhìn vô bàn ăn, tôi giả lơ ngó mấy con…thằn lằn trên trần nhà đang rượt đuổi nhau chí choé.
– Vậy là….N nấu phải không ? – Nàng tủm tỉm cười.
– Ừm….thì vậy ! – Tôi lúng búng xác nhận.
– Hì, ăn thôi, Mai đói rồi ! – Rồi nàng xới cơm ra chén.
Tôi là chủ nhà, nên nhường khách ăn trước, hồi hộp nhìn Tiểu Mai đưa mẩu trứng chiên vào miệng, rồi giật mình khi thấy nàng bụm môi và nhăn mặt.
– Sao…sao thế ? – Tôi đâm hoảng.
– Hic, mặn…quá ! – Nàng xua tay, trán nhăn hí lại.
– Nước…nè ! – Tôi líu quíu chạy lại lấy nước.
Và tiếp sau đó nếu ko phải là Tiểu Mai đang ngồi cùng bàn ăn thì tôi đã phun cơm ra luôn rồi, quả trứng chiên này đúng là mặn kinh khủng, mà lại có cái mùi đường nghe tởm lợm. Hai đứa ngồi hết nhìn nhau rồi nhìn xuống bàn ăn, tôi thì ngượng ko để đâu cho hết, cứ gằm mặt xuống bàn mà đếm…hạt cơm trong chén, được một chốc thì Tiểu Mai đứng dậy.
– Nhà có lạp xưởng không N ? – Nàng hỏi.
– Ừ, có, mà chi vậy ? – Tôi tò mò.
– Lấy cho Mai lạp xưởng, cà rốt, đậu que nếu có càng tốt ! – Tiểu Mai trả lời.
À…cà rốt thì có, ko có đậu que, có hũ đậu Hoà Lan nè ! – Tôi tìm trong tủ lạnh.
– Cũng được, đưa cho mình đi ! – Nàng gật đầu.
Tôi đứng lóng ngóng nhìn Tiểu Mai nhanh nhẹn làm bếp như đầu bếp thứ thiệt trong nhà hàng, và vài mươi phút sau bàn ăn đã thay đổi diện mạo hoàn toàn, món trứng mặn kinh hoàng của tôi được Tiểu Mai chế biến lại thành cơm chiên dương châu, và trứng luộc được cắt lát để lên đĩa xà-lách, rưới ít dấm tỏi lên, thế là thành salad trộn, rồi nàng nấu thêm ít canh phớt gọi là có thứ để húp.
Và tình thế đảo ngược , tôi ngồi cắm mặt vô chén cơm mà ăn lấy ăn để, dù là mấy phút đầu còn ngường ngượng vì thế này cứ y như là tôi biết trước mẹ sẽ đi vắng mà mời Tiểu Mai sang làm bếp cho vậy.
– Từ từ thôi N ! – Nàng cười khúc khích.
– Hic, đói từ chiều giờ..ực. ! – Tôi vừa đáp vừa nghẹn.
Bữa trà vẫn là trà đào với bánh ngọt đi kèm, tôi ngồi phởn ngả tựa lưng ra ghế, thở dốc thì quá no, Tiểu Mai chốc chốc lại che miệng cười.
– Cười gì N ế ? – Tôi gãi đầu hỏi.
– Hì, tại nhìn N ngồ ngộ ! – Nàng hấp háy mắt.
– Sao mà ngộ ? – Tôi tò mò.
– Ăn xong rồi thở, thật chưa ai như N, có ngày bể bụng, hì hì ! – Nàng cười tủm tỉm.
– He he, bể bụng thể nào cũng vô viện, cũng có người lo nữa ! – Tôi đang phê, nên nói năng bắt đầu quá trớn.
– Ai lo ? – Nàng nghiêm mặt.
– Thì…bác sĩ lo ! – Tôi đâm hoảng, nói trớ qua.
– Hình như ý của N khác mà ? – Nàng nheo mắt.
– Ý là…y tá lo ko dc thì đến…bác sĩ lo ! – Tôi lúng búng trả lời.
– Phải ko đó ? – Tiểu Mai nhìn tôi.
– Ừ…ừ…p..hải ! – Tôi thiếu điều muốn chui xuống ghế tránh ánh nhìn của nàng luôn.
– Haizz, N hay tự dối mình quá ! – Nàng thở dài đầy ẩn ý.
– Ớ….đâu có ! – Tôi chối đây đẩy.
– Rõ là có ! – Nàng nhăn hí.
– Không…có ! – Tôi kháng cự yếu ớt.
– Mình nói là có ! – Tiểu Mai lắc đầu.
– Không, thật… là ko có ! – Tôi bắt đầu quíu.
– Chắc chắn là có ! – Nàng bĩu môi.
– Ừ…thì có ! – Tôi thở hắt ra.
– Vậy…ai lo ? – Nàng hỏi trong hơi thở.
– Thì…thì..mẹ N lo ! – Tôi tự nhiên thấy tim đập binh binh.
– ……… ! – Tiểu Mai im lặng.
– Sao…tự dưng im rồi ? – Tôi quệt mồ hôi trán.
– Ngày mai kiểm tra 1 tiết Anh ngữ nhỉ ? – Nàng tự dưng hỏi sang chuyện khác.
– Ừ…mà sao ? – Tôi ngạc nhiên.
– N ôn bài đi, Mai cũng về ôn bài luôn ! – Nàng đáp lạnh băng.
– Ừ…thế giờ về à ? – Tôi lóng ngóng.
– Ừm, xong bữa tối thì về chứ sao ! – Rồi Tiểu Mai đứng dậy.
– Vậy để N ra mở cổng ! – Tôi gật đầu.
– Ưm…cảm ơn bữa tối nhé ! – Trời tối, tôi thấy hình như Tiểu Mai đang cười.
– Không, N cảm ơn mới phải ! – Tôi nhún vai.
– Vậy mình về ! – Nàng nói gọn lỏn.
– Ừ…về cẩn thận..à thôi để N đưa Mai về ! – Tôi nói như quíu.
– Ko cần đâu, mới 9h hơn thôi mà, N ôn bài đi ! – Nàng lắc đầu từ chối.
– Ừm…cũng được ! – Tôi thở dài.
Con gái khó hiểu thật, mới bữa ăn còn cười nói vui vẻ vậy mà giờ đã đùng đùng bỏ về ? Tôi đứng thẫn thờ nhìn đến khi Tiểu Mai khuất nơi cuối đường mới bước trở vô nhà, lòng đầy ngổn ngang thắc mắc chẳng biết sao nàng lại có thái độ như vậy, chẳng lẽ vừa nãy tôi có nói gì sai sao ta ?