Yêu thần tượng! Tôi không dám – Chương 3
Chương 3: Gặp Mặt
-Vậy là bà thua hả.
-hì Dạ
-Vậy cô cũng không ép nữa, đến bà mà cũng không lôi con về được huống chi là cô.
-Vâng, à cô ơi cô có việc gì không cho con một công việc làm thêm đi.
-Sao thiếu tiền hay sao mà phải đi làm thêm .Nếu thiếu thì cô cho con nè.
-Dạ không thiếu , nhưng con muốn tự lập dần nên mới kiếm việc làm. Nhưng tuổi của con nó hơi trẻ nên mới đến nhờ cô cứu binh nè ạ.
-ukm. Nhưng ở đây hết chân chạy vặt ùi.
-Cô đuổi bớt đi là có í mà.kaka
– Đúng là tính y như mẹ con mà. Độc tài quá con ạ
-Ơ cô xin lỗi lại đi nhắc chuyện mẹ con
-dạ không sao cô ạ
-ừm thôi con đến đây học trang điểm đi ,rồi đến khi thạo nghề rồi cô cho làm.
-Dạ thank cô yêu dấu,mai con đến nha cô còn giờ con về đây.
-ukm pipi con
Lang thang trên con đường vắng.Thế là cũng sắp kín lịch của một tuần rồi còn chiều thứ bảy với chủ nhật. Nó muốn nó luôn tấp nập không có thời gian rảnh, nó mong nó không có thời gian rảnh để nó nhớ chuyện cũ.nó sợ mỗi khi chuyện ấy ùa về.
-Oh một quán cappuchino.
Loại café nó thích .Nó sẽ vào đó uống một ly.
Chị ơi cho em một ly ca…. ủa ở đây tuyển nhân viên hả chị.
-ukm em.
-Vậy tuổi bọn em có làm được làm không chị.
-Con muốn xin việc hả?- Một người phụ nữ trông rất đẹp và hiền bước lại gần.
-Dạ .
-Vậy ngày mai con đến làm luôn nha từ 4hđến 7h 30.tháng 2tr rưỡi nếu chăm chỉ cô sẽ tăng lương .Được không , tiệm cô đang thiếu người.
-Dạ con cảm ơn cô , mai con sẽ đến.
Uống một ly café rồi trở về nhà .
-Quên mất , tối mà đi uống café tí hồi sao ngủ, trời ngu thiệt.Thôi đành về học bài vậy.
Từ đó nó cứ đi học, sau đó đi làm, ùi đi học trang điểm ùi lại về nhà học, một cuộc sống bận rộn đối với nó.Thấm thoát đã hết hk11 Điểm học của nó không những cải thiện mà còn tăng nó hiện đang dẫn top 2 của lớp Vây là còn học kì hai nữa là nó lên 12 rồi,giờ nó đang nghỉ lễ ,còn việc học trang điểm thì quả là cực kì tốt luôn. Cứ như có khiếu vậy nó học nhanh lắm. Đặc biết là khả năng che khuyết điểm trên mặt và tiếp những vị khách ,họ rất hài lòng. Cũng giống như chính bản thân nó vậy. Hằng ngày luôn cười cười nhưng đâu ai biết mỗi khi màn đêm kéo đến nó lại chui góc nhà chốn đi quá khứ.Còn việc làm bán thời gian thì giờ nó đã được 3tr và còn biết pha café mọi chuyên diễn ra thất êm ả khiến nó cũng vôi bớt nỗi buồn .Hôm nay nó vừa trang điểm cho một vị khách rất giàu nên được bo rất nhiều , zui quá trời t7 cuối tuần ùi sao mà hên thế nó đưa tay xem đồng hồ .
-Ui dời 3h ùi phắn thui còn phải đi làm nữa.
Dọn dẹp sạch sẽ rồi chạy ù đi. Đang chạy thì nó thấy một người Trung Quốc và 1 một người Việt đang đứng bên chiếc oto đôi co .Nó không quan tâm lắm nhưng nghĩ lại thì người trung quốc không biết tiếng việt và người việt cãi nhau thì hơi bị thốn. Đưa tay coi giờ 3:30 ùi chắc muộn quá giờ sao , thui giúp người hơn xây bảy tháp chùa đành làm bà 8 giúp vậy. Lấy dế ấn số bà chủ:
-Cô Ơi hôm nay con tới muộn 1 tí nhà cô
– cô thông cảm cho con nha cô.
Quay lại hóng thế là nghe được đầu đuôi câu chuyện như thế lày.
Người TQ đụng trúng người VN,xong người TQ xin lỗi nên họ đưa tiền bồi thường còn người Việt thì tưởng người TQ coi khinh họ nên là hai người chửi nhau mặc dù không hiểu nhau nói gì.Đây gọi là bất đồng ngôn ngữ í mà.Thế là nó nhào vô giải giải thích thích cuối cùng 2 bên hòa thuận người Vn rời đi .Nó cũng định rời đi thì người đàn ông TQ giữ lại:
( Đoạn hội thoại là nói bằng tiếng trung. Đoạn nào linh có nhắc là tiếng trung còn không thì là tiếng việt nah mọi người)
-Cảm ơn cô
-Ừ không có gì
-Cô là người Việt
-Ukm
-Vậy sao cô biết tiếng TQ
-Bố tôi là người việt còn mẹ là người trung quốc nên tôi rành tiếng trung y tiếng việt
-oh
-tôi đi đây
-Khoan đã ,cô có thể giúp tôi được không.
-ok
-Vậy mời cô lên xe
– Chuyện này có vẻ
-yên tâm tôi không làm gì cô đâu
-chuyện này ai biêt được
– Tôi sẽ mở cửa