Hãy bước đi nếu thật sự em muốn
Em thân mến!
Con người vốn dĩ tham lam lắm phải không em? Anh, em và tất cả những người đang yêu đều tham lam… Nhưng đối với anh, nếu được một đều ước anh ước sao anh là anh của ngày xưa là anh anh trước ngày anh gặp em, em nhỉ ?
Anh yêu em từ lúc nào anh không hề biết, chỉ biết rằng anh yêu em thôi ! nhưng tình yêu mà anh và em không thể là người chọn lựa được, yêu là không biết lý do, yêu là chấp nhận tất cả dù tình yêu có làm anh không còn là anh nữa. Đôi khi anh vẫn có ước mơ, anh muốn mình xóa khỏi tâm trí hình bóng của em để anh lại có thể là anh của ngày xưa sống vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng anh không làm được hay nói đúng hơn là anh không muốn, anh không muốn mình quên em vì đối với anh em là cả cuộc đời.
Anh có vội vàng quá không khi anh vội vã yêu em , anh vô tình đọc được câu nói “Bạn hãy bớt đặt gánh nặng yêu thương lên ai đó, thì bạn sẽ hết khổ”. Liệu anh có làm được không đây?
Phải quên thôi phải không em? Anh sẽ quên em dù phải đau, dù khó khăn thế nào cũng phải quên, anh không thể tìm thấy hạnh phúc nơi em, người chưa bao giờ yêu anh. Anh mãi mãi chỉ là cái bòng / bến đò tạm bợ bên đời em, một cái bóng không hơn không kém. Anh đã từng hy vọng và đặt rất nhiều niềm tin vào tình yêu mà vào em, anh tin rồi đến một ngày nào đó em cũng sẽ yêu anh vì đối với em anh đã rất chân thành, nhưng bây giờ anh đã hiểu tình yêu không chỉ cần sự chân thành thôi là có thể giữ được. Anh chấp nhận thất bại khi muốn kéo em về phía anh, anh đã gào thét như một con hổ đói đã mất đi tính người vì yêu. Từ lúc yêu em anh cứ ngỡ là mình siêng năng làm việc kiếm tiền và làm em vui là được rồi. Anh đã sai…anh ước tại sao lúc trước mình không đọc được những suy ngĩ trong em dù đã có đôi làn em open nó ra: Trắng nè, Ăn mặc sành điệu nè, biết quan tâm đến bản thân………để khi mất em anh mới nhận ra.Anh ước rằng anh có thể biết thành một con người giống như con người em thich nhưng ước mơ chỉ là ước mơ
Em từng nói với anh con người ai cũng có trái tim, vì câu nói này mà đã hy vọng, nhưng giờ anh nhận ra được rằng em cũng như anh cũng có trái tim, nhưng trái tim không thuộc về nhau, trái tim em thuộc về người đã làm em xap xuyến,đã làm em nhưng nhớ mất ngủ, nhưng anh chưa một lần quên được em. Anh sợ phải đối diện với những gì đã qua, sợ đi trên những con đường về nhà, sợ trên đường về thấy em cùng đi với người đó, sợ cảnh phải nằm nhớ em, sợ cảnh những đêm thức trắng. Anh có yến đuối không em????
Khanh ! em Có bao giờ dù một lần em suy nghĩ mà hiểu được cho tâm trạng của anh lúc này không? anh đau lắm tim anh quạnh lại nhưng phải nở trên môi nụ cười, phải gượng gạo bước đi từng bước một, anh đang cố gắng chứng minh cho mọi người biết là anh đang rất hạnh phúc. Anh không muốn em tiếp tục thương hại anh, không muốn em tiếp tục xem anh là thằng đàn ông yếu đuối, anh muốn mình giữ lại một chút lòng kiêu hãnh lòng tự trọng.
Anh hận bản thân mình vì không quên được em. Anh đau lắm, cảm giác mất mát một thứ gì đó rất quan trọng đối với anh, biết kết thúc là điều không trách khỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh em được yêu thương bên vòng tay khác, là tim anh lại nhói đau. Anh biết quyết định buông tay ra là anh phải tự mình bước đi, phải làm mọi thứ mà không có em, Tình yêu luôn có lý riêng của nó và anh chấp nhận, .
Không bao giờ là quá muộn em nhỉ.? Em hãy bước đi nếu thật sự em muốn, anh sẽ không níu kéo sẽ không giữ em lại cho riêng anh nữa, dù đó không phải là điều anh muốn
Em yêu! Anh gọi em lần cuối nhé,J trong mail em van xin anh cho em đi. Uhm em đi đi …hạnh Phúc nhé em . .
Em àh ! dù ở phương trời nào đi nữa em nên nhớ 1 điều là có 1 người luôn ngóng chò em, chờ hôm nay và mãi mãi
P/S: Anh quên mất anh có món quà tặng em nhưng anh làm chưa xong( do mới vào nghề)? Chắc từ giờ trở đi không cần thức đêm gấp những ngôi sao đó nữa không cần nữa rồi…..
Thư gửi người con gái anh yêu! J