Người em từng yêu
Có thể đây là lá thu tinh đầu tiên từ trước tới giờ anh viết cho một người con gái mà anh từng yêu, từng thương, từng nhớ, từng quí nhất; có thể ví như bằng cả trái tim của anh.
Em ơi! khi những lúc ở bên em anh cứ tưởng rằng như ở một thiên đường vậy đó; đó chính là những chuỗi ngày mà chúng ta sống có một cuộc sống rất hạnh phúc, êm ái làm sao và có thể ví như những đôi “chim uyên ương” bay lượn tự do trên bầu trời để tìm cho mình một thiên đường riêng, hạnh phúc riêng vậy đó. Tuy anh và em cả hai gia đình cũng không khá giả gì cho lắm, nhưng chúng ta đã yêu nhau bằng cả trái tim và nghị lực.
Em biết không, trước đây anh là một con người sống có cuộc sống rất bê tha, thiếu tự tin, ngày đây mai đó không có một mục đích gì cho tương lai của mình cả, đến khi gặp được em anh cứ như chú chim non vừa mới nở, chỉ biết kêu những tiếng kêu “chíp chíp” khi con chim mẹ mốm mồi cho chú chim non vậy đó (ý anh nói đây có nghĩa là, khi anh gặp được em trong anh rất thơ ngây, khờ dạy, chỉ biết nghe những gì em nói, những gì em khuyên mà không hề có ý nghỉ ngược lại).
Em biết không? đó chính là một tâm hồn của một người đang yêu một cô gái “tình cảm của anh ta là một tình yêu da diết, luôn luôn hình bóng của người mình yêu hiện trong tâm tưởng, thấm đượm trong máu thịt của mình,… đến độ nổi mà anh không có từ nào diễn đạt được nó nữa”. anh còn nhớ những ngày ta sống bên nhau rất,… rất là hạnh phúc, (đó là những buổi tối khi chúng ta tan ca về anh và em cùng trên chiếc xe chạy một vòng hóng mát và lúc này anh chỉ chạy một tay, còn một tay anh giành để nắm tay em, để giữ em không cho em buông anh ra; rồi chúng ta đi đến một chỗ mà cả hai rất thích đó chính là “Bến Thượng Hải” mà em với anh cùng đặt tên cho nó; nói thật ra đó là một bãi cát nằm ven một con Sông Hậu, ý nói vậy để cho nó sang thôi, rồi anh ôm em bên cạnh anh lúc đó mọi người nhìn chúng ta với đôi mắt ranh tị, nhưng đôi mắt ranh tị ấy trong đó có sự ngưỡng mộ vì chúng ta yêu nhau quá tha thiết: một tình yêu tinh khôi, giản dị, … anh nói vậy chắc em nhớ lại nó vui như thế nào và nó trân trọng như thế nào rồi nhỉ.
Nhưng em ơi? tại sao em không trân trọng nó chứ, không giữ nó chứ, sao em nghĩ một cái thực tại mà không nghỉ về tương lai đang chờ đón chúng ta mà chỉ nghĩ những gì đang ở trước mắt, muốn giành lấy cho bằng được đó chính là gì: gấm lụa, nhà cao, hay danh vọng, vật chất xa hoa; những cái đó đâu tự nhiên mà có được dễ dàng đâu em, hay em thích bài hát “Hạnh phúc đơn sơ” do Mạnh Quỳnh trình bày hả?. Muốn giành được nó ta phải đánh đổi bằng cả con người mình đó. Nói thì nói vậy chứ anh nào dám phiền muộn gì em, mà ngược lại anh càng thấy thương em nhiều hơn thế nữa, bởi anh biết anh và em cuộc sống của chúng ta còn thiếu thốn về mọi mặt, hai đứa đi làm rất cực khổ để có được đôi ba đồng tiền; em thì tiếp mẹ trong việc chi tiêu hằng ngày, còn anh thì tiếp gia đình anh để có tiền ăn đi học; thời gian thì rất là bận rộn vừa lo mọi mặt nhưng chúng mình cũng giành thời gian cho nhau nhiều lắm, cũng đủ hiểu cho cả hai như thế nào rồi đúng không?.
Đến đây những giọt nước mắt anh rơi nhòe trên trang giấy bởi lẽ anh rất nhớ, nhớ về em nhiều lắm, nhớ về dóc dáng, bóng hình, khuôn mặt, nhớ những nụ cười, thôi anh không muốn nhắc lại những kỷ niệm, những tình cảm nữa vì nó bây giờ chỉ là một quá khứ, mà quá khứ thì nó đâu khi nào quay lại được đâu đúng không em?.
Anh rất là hiểu em, có một ngày khi chúng ta còn ở bên nhau anh có nói với em rằng em à! nếu em sống với anh mà cảm thấy thiếu hụt, hay một gì đó thì anh sẳng sàng để em chọn riêng con đường đi cho chính mình. Nhưng rồi điều đó đã có thật, đó là sao một lần em theo mẹ lên TP (nhà của người Dì bà con) chỉ ở có 30 ngày, (đó là những ngày mà chúng ta xa nhau nhiều như thế và cũng là thời gian để thử thách cho chúng ta) đúng thật vậy, khi em về ngày đầu tiên em đến thăm anh, trong anh lúc này một tia sáng bừng rực dậy hướng về em, một tình yêu tinh khôi của anh, anh vui mừng làm sao vì những ngày qua anh nằm co ro trong căn nhà trọ vẫn nằm và vẫn đợi, đợi em về đó,…. em có biết không?. Rồi em nói lời chào anh, đến một lác sau anh nghe qua một câu mà trong anh sốt lên từng cơn sốt, nóng cả đôi tai mà anh nghe văng vẳn đâu đó hình nhưng câu nói đó không phải là của em nhưng chính là em “chúng mình chia tay anh ạ”. Anh chỉ biết nín và nín từng hơi thở của anh, nhịp tim đập chậm lại trong anh đang tan nát cỏi lòng và nhớ về lời nói khi xưa mà anh nói với em, chắc có lẽ em đã chọn được con đường đi riêng cho chính mình rồi đúng không?. nhưng liệu con đường mà em chọn có đem lại hạnh phúc cho mình không hay chỉ là một con đường mà ai đó đã chọn sẳng cho em,…
Thời gian đã thắm thoát một năm, lá thư này anh gửi không biết tới em hay không nhưng anh rất mong em được nhận được và hiểu được tình cảm mà trước kia anh giành cho em như thế nào rồi, sau cùng anh chúc em hạnh phúc, được đi trên con đường đi mà em đã chọn, cho anh gửi lời thăm mẹ chúc sức khỏe mẹ nhiều! Người em từng yêu!