Đừng giận anh nữa
Vốn có những mùa đông, những mùa đông chỉ chui lọt qua kẽ nhỏ của mười ngón tay người ta đưa ra phía trước gương mặt gầy hao đầy gió…
…lạnh lẽo, run rẩy, yếu đuối đến vô hồn.
Mỗi buổi chiều lúc nắng hoàng hôn loạng choạng đổ xuống đôi vai những thở than rệu rã, đường phố ngoài kia trượt dài trên mỗi bước chân vô định của thời gian, bóng con người ta cũng ngã nhoài xuống đất, chìm và tan đi trong sương đêm…
Ở một nơi nào yên lặng nào đó những con người đang yêu khóc giữa những cảm xúc cô đơn tràn về, nấc nghẹn giữa lúc trái tim thóp thoi – khao khát – cuồng quay – nhung nhớ.
Ở một nơi nào từng tiếng rên rỉ tái tê trong một góc phòng tối đen như vết mực tàu đổ lênh loang khắp cả cuộc đời. Mùi tóc rối trộn với tâm thức khô khan, mùi sợ hãi quyện lẫn với nỗi niềm tái tê không thể nào dấu nổi.
Chỉ là sự ích kỷ nhất thời bùng lên trong chốc lát, chỉ là những cái tôi cấu xé đi bao yêu thương mặn nồng bên ngày tháng. Chẳng có gì để chúng mình thấy cần thiết phải xa nhau, cũng chẳng có gì để chúng mình phải véo cào trong nhau những lời giận dỗi. Phải không?
Dẫu có mười mùa đông cũng chỉ vừa lọt qua kẻ tay chúng mình thôi, dẫu có mười lần tâm hồn trong hai chúng mình hóa làm băng – làm tuyết cũng chẳng thể nào đổi thay được tất cả số phận. Bằng chứng là hai đứa mình đã rất yêu nhau, yêu đến nỗi lúc giận dỗi cũng thấy càng thương nhau hơn gấp nhiều lần nữa.
Vậy tại sao chúng mình cứ phải cố gắng gieo rắc những hạt mầm khổ cực trên những ngọt ngào kia?
Một lần khép đôi mắt lại và nhẹ nhõm nắm lấy tay nhau cùng đi về cuối phố có được không?
Nơi những mùa đông sẽ được ủ ấm trong một chiếc chăn mềm mại. Và bốn cánh tay cột chặt đời hai con người vào nhau, bốn bàn chân đạp nát nhàu mọi khổ đau trong quá khứ, bốn con mắt tìm nhau thật trong sáng, hai đôi môi cắn chặt nhau không muốn xa rời.
Chẳng có lí do gì để chúng ta giận nhau, chẳng có lí do gì để chúng ta phải cách xa nhau cả.
Khi tình yêu thương đã đủ chín như mỗi trái mọng đầu cành, như vạt nắng vàng ươm ngủ trên từng bó rơm khô của mẹ ngày xưa, như mùa đông ngoan ngoãn trong cái cuộn vòng của một con mèo con nằm trong góc bếp quê mùa.
Anh sẽ dắt mình đi tìm em ở cuối con phố đó.
Đừng khóc nữa, đừng hờn dỗi nữa. Vì anh đang ở đây, ở đây ngay bên cạnh em. Vì anh vẫn là anh, là anh mãi mãi của riêng mình em thôi người yêu à!